Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn Tống Vy chăm chú: “Hơn nữa, một người ba đối với trẻ con mà nói cũng là sự tồn tại không thể thiếu được.”
Tống Vy che mặt, cảm thấy có chút bất lực: “Tôi không biết.”
Chuyện ngày hôm nay là chuyện mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Trước đây, hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, cũng chưa bao giờ làm ầm ĩ lên đòi ba cả, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy rằng bọn chúng có thể không cần ba, chỉ cần có người mẹ là cô, cùng chúng trưởng thành, mạnh khỏe là được rồi.
Nhưng bây giờ cô bỗng hiểu ra rằng, cô nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm. Sự trưởng thành của trẻ con không thể thiếu sự đồng hành của người mẹ, và tương tự, cũng không thể thiếu người ba. Thậm chí có rất nhiều lúc, sự dạy dỗ của người ba đối với con cái là điều mà người mẹ không thể làm được.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Tống Vy, đôi mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, anh ngồi thẳng lưng.
“Tuy tôi không biết vì sao em lại chia tay với ba bọn trẻ, lựa chọn sinh con một mình. Nhưng ban nãy em cũng đã nói, ba bọn trẻ đã có người phụ nữ khác bên cạnh, có nghĩa rằng, hai người đã không thể ở bên nhau được nữa rồi. Vậy em có từng nghĩ, sẽ tìm một người ba cho bọn trẻ không?”
“Tìm một người ba?” Tống Vy sững sờ.
Quả thật là cô không nghĩ tới chuyện này.
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Bây giờ hai đứa trẻ còn nhỏ, đang là lúc cần có cả ba và mẹ ở bên. Em hoàn toàn có thể làm như vậy.”
Tống Vy cười khổ, lắc đầu: “Nào có dễ như vậy. Ai lại sẵn lòng lấy một người phụ nữ dẫn theo hai đứa con chứ?”
Bàn tay đặt trong túi quần của Đường Hạo Tuấn siết chặt lại: “Rất nhiều, chỉ cần em muốn, tôi...”
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Anh cau mày lại, có hơi khó chịu nhìn chằm chằm túi áo ở eo Tống Vy, bờ môi mỏng mím lại có chút lạnh lùng.
Tống Vy không nhận ra điều bất thường của anh, cúi đầu lấy điện thoại trong túi áo ra xem, nhìn thấy là Tống Huy Khanh gọi tới, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trầm xuống.
“Thế nào, đã nghĩ thông suốt chưa?” Sau khi nghe máy, Tống Huy Khanh đang uống cà phê, thong dong bình tĩnh cất tiếng hỏi.
Tống Vy siết chặt điện thoại, cười khẩy trả lời: “Tôi vẫn giữ câu nói đó, không đồng ý!”
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh đen kịt lại, đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn trà trước mặt, kêu cạch một tiếng: “Bây giờ vẫn còn không đồng ý à? Con không nhìn thấy những lời chửi bới con trên mạng kia sao?”
“Nhìn thấy rồi.”
“Nhìn thấy rồi mà con còn như vậy. Con thực sự muốn để bọn họ cứ chửi tiếp như vậy sao?” Tống Huy Khanh vỗ bàn.
Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào điện thoại của Tống Vy.
Tống Vy thấy anh muốn nghe, nghĩ rằng anh cũng bị chuyện này liên lụy, vậy là bèn bỏ điện thoại ra khỏi tai, mở loa ngoài, rồi mới trả lời: “Ông Tống, ông không cần ra cái vẻ lo lắng cho tôi như vậy. Tôi thấy nó giả lắm. Suy cho cùng, tôi bị người ta chửi ra nông nỗi này, không phải là do ông làm sao?”
“Mày...” Tống Huy Khanh bị cô làm cho nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được trạng thái, cười khẩy một tiếng: “Ba làm như vậy, còn không phải vì bị con ép sao? Nếu con có thể thoải mái đồng ý với ba thì ba cần gì phải làm thế với con?”
“Đúng, tôi không chịu nghe lời, cho nên ông muốn đối phó với tôi. Vậy còn tổng giám đốc Đường thì sao? Tổng giám đốc Đường ép ông à?” Tống Vy ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, lạnh lùng nói vào điện thoại.
Anh nheo mắt lại, vẫn không nói lời nào.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tống Huy Khanh cau mày: “Chuyện này liên quan gì đến Hạo Tuấn?”