Đường Hạo Tuấn nhìn ba mẹ con ôm lấy nhau, trong lòng như thắt lại, rất muốn ôm bọn họ vào lòng để an ủi.
Nhưng lí trí đã ngăn anh lại, nói với anh rằng không được, ít nhất là bây giờ không được.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hai đứa trẻ đã dần nín khóc, dựa vào lòng Tống Vy thiếp đi.
Tống Vy muốn bế hai đứa trẻ về phòng, nhưng một mình cô không thể nào bế cả hai đứa trẻ được.
Ngay lúc cô đang nghĩ có nên đánh thức hay không, Đường Hạo Tuấn đột nhiên khom lưng bế Tống Hải Dương lên từ trong lòng cô: “Mỗi người bế một đứa đi.”
Tống Vy thoáng sửng sốt, sau đó cười cảm kích: “Cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
“Dẫn đường đi.” Đường Hạo Tuấn nâng nâng cằm.
Tống Vy “ừ” một tiếng, bế Tống Dĩnh Nhi đi về phòng trẻ em.
Về tới phòng hai người một trái một phải đặt hai đứa trẻ xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Làm xong những chuyện này, Tống Vy đánh mắt ra hiệu cho Đường Hạo Tuấn, ý nói rằng anh có thể ra ngoài rồi.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đi theo sau cô ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra ngoài, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy đang ngồi trên sofa, mệt mỏi xoa huyệt thái dương: “Vì sao em lại giấu bọn trẻ, không để chúng nó biết ba ruột là ai?”
Tống Vy dừng tay lại, mấy giây sau mới cụp mắt xuống, trả lời: “Bởi vì tôi không muốn khiến Hải Dương và Dĩnh Nhi khó xử.”
“Có ý gì?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt phức tạp: “Ba ruột của bọn trẻ đã có người thương ở bên, sớm muộn gì anh ta cũng xây dựng một gia đình mới với người đó, sẽ sinh ra những đứa con của họ. Tới lúc đó, con của tôi sẽ thành con riêng. Đối với Hải Dương và Dĩnh Nhi thì không phải một chuyện tốt!”
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy: “Em nói rất đúng!”
Đừng tưởng rằng trẻ con không hiểu gì. Cho dù không hiểu thì ánh mắt bất thường của những người xung quanh cũng sẽ khiến chúng hiểu rằng, chúng khác với những đứa trẻ được sinh ra dưới nền tảng hôn nhân.
Cho dù là xã hội thượng lưu hay người dân bình thường thì những đứa con riêng luôn bị người đời chỉ trích, không được người khác yêu mến.
“Huống hồ, tôi cũng đã từng thăm dò ý tứ ba bọn trẻ rồi. Anh ta nói, nếu biết tôi có hai đứa con ở bên ngoài thì sẽ dẫn hai đứa trẻ đi.” Nói tới đây, Tống Vy siết chặt bàn tay lại.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, cảm thấy câu nói này có chút quen tai.
Hình như trước đây cô đã từng hỏi anh như vậy rồi, sau đó anh đã trả lời như thế này.
Cho nên lúc đó cô hỏi anh, là muốn xem thử xem câu trả lời của đàn ông có giống nhau không à?
Tống Vy cắn môi dưới: “Mà tôi thì không thể để anh ta dẫn con của tôi đi được. Dẫn đi rồi, đừng nói đến địa vị gượng gạo của hai đứa trẻ trong nhà anh ta, chỉ nói tới vợ tương lai của anh ta thôi cũng sẽ không chấp nhận. Cho dù có chấp nhận thì tôi cũng không thể chắc chắn được rằng cô ta sẽ đối xử tử tế với con tôi.”
Đường Hạo Tuấn không thể phủ nhận mà gật đầu.
Đúng thật là không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng tương lai của mình có con riêng.
“Cho nên, tôi mới không nói cho Hải Dương và Dĩnh Nhi biết ba của chúng nó là ai. Cũng không nói cho ba bọn trẻ biết anh ta còn có một đôi con trai con gái.” Tống Vy xoa má hít sâu một hơi.
Đường Hạo Tuấn khoanh tay nhìn cô: “Nhưng em không giấu được cả đời đâu, rồi bọn họ cũng sẽ biết thôi.”
Tống Vy cúi gằm mặt, che giấu đi thần sắc trong mắt: “Tôi hiểu, nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.”
“Đúng là em có thể giấu được phía ba bọn trẻ một thời gian, nhưng Hải Dương và Dĩnh Nhi thì chưa chắc. Những lời nói ngày hôm nay đã gây ra tổn thương tâm lý vô cùng lớn với Dĩnh Nhi, sau này con bé sẽ càng làm ầm ĩ đòi có ba. Tới lúc đó, em làm thế nào đây?”