Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 301




Tới khoa ngoại, Tống Vy lấy số, sau đó ngồi ở ghế bên ngoài phòng khám, đợi tới lượt.

Đợi khoảng mấy phút, bóng dáng hai người mặc áo blouse trắng đi tới.

Người đàn ông có khuôn mặt non choẹt đi phía trước nhìn thấy Tống Vy đang ngồi đó, chợt thoáng sửng sốt, sau đó dừng lại trước mặt cô: “Tống Vy, sao… sao cô lại ở đây?”

Tống Vy nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bác sĩ Mạnh?”

Mạnh Ngọc gật đầu, sau đó lại nhìn thấy đơn đăng ký trong tay cô, nhíu mày hỏi: “Bị ốm sao?”

“Không phải, tới khám nghiệm vết thương.” Tống Vy đứng lên, xua tay trả lời.

“Khám nghiệm vết thương?” Mạnh Ngọc cao giọng nói: “Chỉ có liên quan tới pháp luật mới khám nghiệm vết thương thôi, cô bị cuốn vào vụ án hình sự vào sao?”

“Cũng gần như vậy.” Tống Vy có chút ngại ngùng.

Khuôn mặt đáng yêu của Mạnh Ngọc đầy vẻ nghiêm túc: “Đúng lúc tôi đang tới tìm bác sĩ Vương chuyên làm khám nghiệm vết thương, cô đi cùng tôi, tôi dẫn cô vào.”

“Như vậy không hay lắm đâu?” Tống Vy nhìn những bệnh nhân đang xếp hàng xung quanh.

Mạnh Ngọc không cho là vậy xua tay: “Không sao, tôi sắp xếp thêm một bác sĩ, thay thế vị trí của bác sĩ Vương là được.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ Mạnh.” Tống Vy cúi người với anh ta.

Mạnh Ngọc vội vàng tránh đi.

Đùa sao, ngộ nhỡ bị Đường Hạo Tuấn biết anh ta được cô hành đại lễ như vậy, sau này chắc chắn sẽ không để anh ta yên.

“Đi thôi.” Mạnh Ngọc xoay người đi về phía trước.

Tống Vy ừm một tiếng, vội vàng đi theo.

Tới phòng khám của bác sĩ Vương, Mạnh Ngọc bèn bảo anh ta khám nghiệm vết thương cho Tống Vy.

Mạnh Ngọc là thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện này, sau này sẽ là viện trưởng, bác sĩ Vương đương nhiên vui vẻ giúp anh ta, dẫn Tống Vy vào phòng khám nghiệm vết thương.

Mạnh Ngọc ngồi ở ghế trong văn phòng bác sĩ Vương, lấy điện thoại ra gọi: “A lô, Hạo Tuấn, cậu đi rồi sao?”

“Chưa, Giai Nhi vừa ngủ, đang chuẩn bị đi, có chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi trên giường bệnh vừa mới ngủ, hạ giọng xuống, hờ hững trả lời một câu.

Mạnh Ngọc nhìn thoáng qua phía cửa phòng khám nghiệm: “Đúng là có chuyện đấy, người cậu yêu bị thương, đang ở chỗ bác sĩ Vương khoa ngoại.”

“Cái gì?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại, sắc mặt trở nên căng thẳng: “Tống Vy bị thương?”

“Đúng vậy, không những bị thương mà còn bị cuốn vào vụ án hình sự nữa, cậu có muốn tới xem sao không?” Mạnh Ngọc ngáp một cái hỏi.

Đường Hạo Tuấn không nói gì, mím chặt đôi môi mỏng, sau đấy ngắt điện thoại.

Thấy đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, Mạnh Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại, thấy điện thoại đã ngắt, đẩy gọng kính cười.

Xem ra không tới vài phút nữa anh sẽ xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, chưa tới năm phút, Đường Hạo Tuấn đẩy mạnh cửa phòng khám tiến vào, thấy trong phòng chỉ có một mình Mạnh Ngọc, nhíu mày hỏi: “Tống Vy đâu?”

“Ở bên trong, chắc sắp ra rồi.” Mạnh Ngọc chỉ về phía phòng khám nghiệm vết thương.

Đường Hạo Tuấn nhìn qua, khoảng mười mấy giây sau, cửa phòng khám nghiệm bật mở, bác sĩ Vương đi từ bên trong đi ra, trong tay cầm một bản báo cáo khám nghiệm vết thương, mà Tống Vy vẫn chưa ra, đang ở bên trong sửa sang lại quần áo.

“Thế nào rồi?” Mạnh Ngọc ngồi thẳng người dậy, hỏi giúp Đường Hạo Tuấn.