Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 296




“Được.” Tuy Tống Vy có hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi gì cả mà gật đầu đồng ý ngay.

Lúc này, một cậu trai mặc bộ đồ giao hàng màu đỏ, ôm bó hoa hồng đỏ tươi vẫn còn vương giọt nước xuất hiện ở cửa hội trường, cầm tờ biên lai gõ cửa: “Xin hỏi, ai là cô Tống Vy ạ?”

“Tìm cô kìa” Phân hội trưởng chậc một tiếng, sau đó cười trêu cô: “Chắc là hoa của bạn trai, hoặc là người theo đuổi cô tặng nhỉ”.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Tôi có cả con luôn rồi, lấy đâu ra bạn trai với người theo đuổi chứ, phân hội trưởng đừng đùa tôi.”

“Cô có con rồi ư?” Phân hội trưởng kinh ngạc nhìn cô.

Dáng người cô đẹp vô cùng, đường cong quyến rũ, hoàn toàn không giống người đã từng sinh con. “Đúng vậy” Tống Vy gật đầu, không tiếp tục nói chuyện với phân hội trưởng mà đi tới trước mặt cậu trai: “Xin chào, tôi là Tổng Vy”

Cậu trai nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó đưa hoa cho cô: “Chào cô Tống, đây là hoa của cô.”

“Là ai tặng vậy?” Tống Vy không nhận mà nhìn bó hoa hồng kia rồi hỏi.

Đây là một bó hoa hồng nhung đỏ, loại hoa hồng rất quý, người bình thường không thể mua được. Xem ra người tặng hoa cho cô có thân phận không đơn giản. “Là một..” Ngay lúc cậu shipper định trả lời là ai tặng, điện thoại Tổng Vy bỗng nhiên đổ chuông. Tống Vy nói một câu xin lỗi xong, lấy điện thoại ra xem. Là Đường Hạo Tuấn gọi tới, cô chần chừ một lát rồi vẫn nghe máy: “Tổng giám đốc Đường!” “Đã nhận được hoa chưa?” Giọng nói trầm ấm, truyền cảm của Đường Hạo Tuấn vang lên.

Tống Vy nổi hết cả da gà da vịt, khoong nhịn được mà xoa xoa cánh tay: “Hóa ra hoa này là tổng giám đốc Đường tặng à”

“Là tôi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu. Tống Vy vuốt ve cánh hoa, khó hiểu hỏi: “Vì sao tổng giám đốc Đường lại tặng hoa cho tôi?” “Em giành được quán quân, cố ý muốn chúc mừng em” Đường Hạo Tuấn cong bờ môi mỏng trả lời.

Nhịp tim thình thịch của Tống Vy lập tức bình tĩnh lại, cười nhàn nhạt: “Hóa ra là vậy, thế thì cảm ơn tổng giám đốc Đường nhé!

“Không cần đâu, tôi cũng không biết em thích hoa gì, cho nên mua hoa hồng, em có thích không?” Đường Hạo Tuấn dựa vào bức tường bên ngoài cửa phòng bệnh Lâm Giai Nhi.

Anh thực sự không biết cô thích hoa gì.

Anh cảm thấy, chỉ cần là màu đỏ thì đều rất phù hợp với cô. Mà hoa hồng vốn dĩ đã tượng trưng cho sự quyến rũ của người phụ nữ rồi, tặng cho cô rất hợp.

“Cũng thích lắm” Tống Vy gật đầu. “Vậy thì tốt” Trái tim đang căng thẳng của Đường Hạo Tuấn chợt thả lỏng. Lần đầu tiên anh tặng hoa cho một người, đúng là có sợ cô không thích.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bật mở, Mạnh Ngọc đi từ bên trong ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang gọi điện thoại thì hạ thấp giọng nói: “Giai Nhi tiêm xong rồi, có thể hơi đau một chút, đang gọi cậu đấy, cậu vào cùng cô ấy đi, đợi cô ấy ngủ là cậu có thể đi”

Đường Hạo Tuấn nói ừ một tiếng.

Tuy Tống Vy không nghe thấy Mạnh Ngọc nói gì, nhưng cũng nhận ra được giọng nói của anh ta, hé bờ môi đỏ mọng nói: “Tổng giám đốc Đường, bác sĩ Mạnh tìm anh có việc sao, vậy anh bận việc đi, lát nữa tôi cũng phải nói

chuyện với phân hội trưởng”