Trần Châu Ánh nhìn cô, vội vàng nói: “Được, được, được, tớ nhận ngay đây, cậu đừng giục tớ, cậu vừa giục là tay tớ lại run, lát nữa điện thoại bị rơi xuống thì phải làm sao?”
“Được, tớ không giục cậu nữa.” Tống Vy dở khóc dở cười nói.
Trần Châu Ánh cười: “Vậy mới đúng chứ.”
Dứt lời, cô ấy đặt điện thoại bên tai, nhận điện thoại.
Cũng không biết đầu bên kia nói gì, vẻ mặt của Trần Châu Ánh đột nhiên ngẩn ra, ngồi trên sofa bất động, cứng đờ.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, trong lòng Tống Vy lộp độp, có linh cảm không tốt lắm.
Không phải đã thua đấy chứ?
Nếu không tại sao cô ấy lại có biểu cảm như vậy?
Nếu như thắng, cô ấy nên kích động reo hò mới đúng, nhưng cô ấy lại thất thần, khiến người khác nhìn thấy mà trong vòng vô cùng không tốt, rất dễ khiến người khác liên tưởng đến việc đã bị thua.
Nhưng Tống Vy không lập tức lên tiếng hỏi, bởi vì cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc.
Cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Trần Châu Ánh, trái tim treo lơ lửng trên cao, làm thế nào cũng không thể trở về vị trí ban đầu.
Qua một lúc lâu, cuộc điện thoại dường như mới kết thúc.
Trần Châu Ánh từ từ lấy chiếc điện thoại đang đặt bên tai xuống.
Nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn ngẩn ngơ như lúc trước, ánh mắt ngẩn ra, nhìn về phía trước, không có động tĩnh gì.
Cô ấy như vậy, khiến Tống Vy không kiềm chế được nữa, nắm lấy cổ tay cô ấy hỏi: “Châu Ánh, chuyện gì vậy? Thông báo thành tích hả?”
Trần Châu Ánh nghe thấy giọng nói của Tống Vy, đôi mắt lóe lên, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô ấy từ từ quay cổ lại nhìn Tống Vy, trong ánh lo lắng của Tống Vy, chậm rãi gật đầu, biểu thị cuộc điện thoại này đúng là thông báo thành tích.
Sau khi xác định được suy đoán của mình, trong lòng Tống Vy vẫn chưa thở phào, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Dù sao cũng là gọi đến để thông báo thành tích, hơn nữa lúc nãy Trần Châu Ảnh lại có dáng vẻ kia, rất dễ dàng chứng minh những điều cô vừa nghĩ có khả năng là đúng.
Cô và Trần Châu Ánh đã thua, không lấy được quán quân.
Nghĩ đến đây, Tống Vy chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, miệng mấp máy, rất lâu cũng không phát ra tiếng.
Thua rồi...
Vậy mà lại thua rồi!
Cô vẫn luôn nghĩ mình và Trần Châu Ánh sẽ thắng.
Cô rất muốn có cơ hội thiết kế trang phục ra thi đấu cho thế vận hội, kết quả lại thất bại.
Đột nhiên, vẻ mặt Tống Vy có chút tái nhợt, ánh mắt trở nên mơ màng, lưng đang thẳng đứng đột nhiên cũng cong xuống, cả người trở nên hồn bay phách lạc.
Lúc mà vành mắt Tống Vy nóng lên, có chút muốn khóc, thì Trần Châu Ánh vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Vy Vy.”
“Hả?” Tống Vy cúi đầu lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu, Cố kìm nén sự mất mát ở trong lòng, nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng trả lời: “Chuyện gì vậy?”
Trần Châu Ánh nhìn CÔ, mấy giây sau, khóe miệng đột nhiên cong lên: “Chúng ta thắng rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy sững sờ.
Hai tay Trần Châu Ánh nắm lấy vai cô, kích động lắc qua lắc lại: “Tống Vy, chúng ta thắng rồi, chúng ta được quán quân rồi, chúng ta giành được cơ hội thiết kế trang phục cho thế vận hội rồi!”
Nghe thấy lời này, Tống Vy sững sờ, dường như có chút không dám tin.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, đồng tử hơi giãn ra, mắt cũng mở to, nắm lấy vai Trần Châu Ánh, dùng lực lắc, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Cậu vừa nói gì? Chúng ta thắng rồi?”
Giọng nói của cô không chỉ run mà còn có chút khàn, đó là giọng nói khi từ thất vọng rồi đột nhiên biến thành kích động, xuất hiện tình huống cứng đờ.
Nhưng cũng đồng thời chứng tỏ, tâm trạng của cô lúc này đã bắt đầu trở nên kích động.
“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi Vy Vy.” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, hưng phấn vội vàng gật đầu, mắt đơn uót.
Cô ấy như vậy khiến Tống Vy không thể không tin bọn họ thật sự đã thắng.
Bọn họ đã lấy được quán quân, lấy được cơ hội thiết kế trang phục cho thế vận hội.
Bọn họ thật sự thắng rồi!
Nhận ra được điều này, Tống Vy cũng không kìm nén tâm trạng kích động trong lòng, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.
Cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, vừa cười lên, thì càng đẹp, đẹp đến mức khiến người khác ngẩn ngơ, khiến người khác mê mẩn.
Trần Châu Ánh ngây người nhìn vẻ đẹp đỉnh cao của Tống Vy, miệng hơi hả ra, bất động, rõ ràng đã nhìn đến mức mê mẩn, trong miệng thậm chí còn không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đẹp quả...”
Tống Vy nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô ấy, quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy dáng vẻ ngây người của cô ấy, đột nhiên hì hì, cười càng thêm rạng rỡ.
“Ngốc chết đi được.” Tống Vy không nhịn được khẽ Cốc trán Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh từ trong sắc đẹp hoàn hồn lại, xoa trá cười hì hì: “Tớ không ngóc, tớ chỉ bị cậu mê hoặc thôi, Vy Vy, sao cậu lại đẹp như vậy chứ.”
Cô ấy nhìn khuôn mặt của Tống Vy: “Nếu như tớ là đàn ông, nhất định sẽ theo đuổi cậu, haiz, nhưng đáng tiếc tớ lại là phụ nữ, còn là một người phụ nữ thích đàn ông, nếu không tớ cũng theo đuổi, thật đáng tiếc mà.”
Vẻ mặt Cô ấy tràn đầy sự tiếc nuối lắc đầu: “Tại sao Sếp Đường có thể may mắn như vậy chứ.”
Tống Vy nghe thấy những lời này của cô ấy, không khỏi trợn mắt: “Được rồi, cậu nói gì vậy, chúng ta vẫn nên nói về chủ đề lúc nãy, tớ vẫn còn một món nợ muốn tính với cậu đó.”
“Tính số?” Trần Châu Ánh sững sờ: “Vy Vy, cậu muốn tính sổ gì với tớ?”
Khóe miệng Tống Vy cong lên, nở một nụ cười khẩy: “Cậu nói xem? Lúc nãy, khi cậu nhận điện thoại, dáng vẻ giống như chịu sự đả kích rất lớn, làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn nghĩ bọn mình thua rồi, tớ cũng chuẩn bị khóc rồi, kết quả sau đó cậu lại nói, chúng ta thắng rồi, cậu có biết tâm trạng của tớ như thế nào không? Lúc đầu rơi xuống địa ngục, cuối cùng lại lên thiên đường, cậu nên cảm thấy may mắn là tớ không có bệnh tim, nếu không sắp bị cậu dọa chết rồi.”
Nói xong, cô tức giận đánh lên vai Trần Châu Ánh một cái.
Trần Châu Ánh che bờ vai bị đánh đến đau, cũng phản ứng lại, phản ứng lúc nãy của mình thật sự rất khiến người khác hiểu nhầm, tự biết mình đuối lý, lè lưỡi: “Vy Vy, tớ sai rồi, tớ nghe thấy chúng ta đã thắng, nhất thời có chút không dám tin, sau đó sững sờ, không cố ý khiến cậu hiểu nhầm.”
“Tớ tin.” Tống Vy gật đầu: “Tớ tin cậu quả thật vì chúng ta đã thắng, lấy được quán quân, nhất thời quá vui mừng nên mới ngây người, nhưng đồng thời tớ bị cậu dọa cũng là sự thật, nên cậu nói xem, phải bồi thường cho tớ như thế nào?”
Trần Châu Ánh cười hì hì: “Hay là tớ tặng cho cậu và Sếp Đường một món quà nhỏ nhá?”
“Món quà nhỏ?” Tống Vy nhướng mày: “Quà gì?”
Trần Châu Ánh đảo mắt, cười vô cùng nham hiểm: “Tớ không thể nói cho cậu biết, bởi vì tớ vẫn chưa mua, đợi đến tối tớ mua về, cậu sẽ biết, yên tâm, món quà của tớ sẽ khiến tình cảm giữa cậu với Sếp Đường lập tức quay trở về lúc tình cảm của hai người mặn nồng nhất.
Cô ấy nháy mắt với Tống Vy.
Trong lòng Tống Vy lại lộp độp, có một linh cảm không được tốt.
Tại sao cô lại cảm thấy món quà trong miệng Trần Châu Ánh không phải là thứ gì tốt đẹp.
Trong lúc Tống Vy đang do dự, có cần bảo Trần Châu Ánh thôi đi, không cần tặng quà nữa, Trần Châu Ánh đột nhiên đứng dậy: “Được rồi, Vy Vy, tớ cũng phải ra ngoài đi mua quà cho cậu với Sếp Đường rồi, nhân tiện nói với cậu một tiếng, lễ trao giải và lễ bế mạc cuộc thi đều được tổ chức vào ba ngày sau, tớ đi trước đây.”
Nói xong, cô ấy vẫy tay, ngâm nga một bài hát đi về phía cửa.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ấy, đưa tay ra muốn gọi cô ấy lại.
Nhưng bóng lưng của cô ấy rất nhanh đã biến mất ở cửa, Tống Vy muốn gọi cô ấy cũng đã không kịp.
Không có cách nào, Tống Vy chỉ có thể từ bỏ, thu tay lại, có chút bất lực bật cười, lắc đầu.
Được rồi, vậy cô đợi món quà khiến cho tình cảm của cô và Đường Hạo Tuấn quay trở về lúc mặn nồng là được rồi.
Ngược lại cô muốn xem xem, rốt cuộc món quà gì, có thể có hiệu quả tốt như vậy.