Trần Châu Ánh nhìn về phía bóng lưng Kiều Phàm lén lút hừ một tiếng, sau đó vịn lan can đi xuống tầng.
“Vy Vy.” Trần Châu Ánh đi xuống tầng, nhìn thấy Tống Vy đang ngẩn người ngồi trên sofa, cười gọi một tiếng.
Đôi mắt Tống Vy hơi lóe lên, hoàn hồn lại, quay đầu cười với cô ấy: “Nói chuyện điện thoại với sư huynh của cậu xong rồi hả?”
“Ừ.” Trần Châu Ánh cười gật đầu.
Tống Vy nhướng mày: “Nhìn cậu cười ngọt ngào như vậy, thế nào, cậu với sư huynh của cậu có tiến triển rồi?”
Trần Châu Ánh đỏ mặt: “Rõ ràng như vậy sao?”
Cô ấy đưa tay lên xoa mặt mình, có chút ngượng ngùng.
Tống Vy hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng như thế này của cô ấy, lập tức không khỏi có chút hiếu kỳ, gật đầu: “Rất rõ ràng, mặt cậu rất đỏ, còn nữa, cậu cười rất rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn là biết cậu với sư huynh của cậu có chuyện.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Trần Châu Ánh vặn vẹo người, càng thêm ngượng ngùng: “Aiyo, đừng nói nữa, khiến tớ ngại đến mức không dám nói chuyện đây này.”
Tống Vy khẽ cười: “Cậu còn ngại hả, bình thường da mặt cậu dày như vậy, các loại tiết mục ngắn thô tục mở miệng là đến, bây giờ lại còn ngại, cậu cảm thấy tớ tin hả?”
Trần Châu Ánh cười hì hì hai tiếng: “Được rồi, tớ quả thật không quá ngại, nhưng trong lòng tớ thực sự cũng có chút xấu hổ, dù sao cho dù tớ mặt dày như thế nào, tính cách cởi mở như thế nào, cũng là một cô gái mà, hơn nữa còn là lần đầu tiên rung động, đương nhiên cũng biết thẹn thùng chứ.”
“Được, được.” Tống Vy xua tay: “Không nói những chuyện này nữa, nói xem cậu với sư huynh của cậu bây giờ tiến triển đến bước nào rồi?”
Trần Châu Ánh đi đến ngồi xuống: “Thực ra nếu nói có sự tiến triển quá lớn, thì cũng không có, lúc trước tớ cũng nói với cậu rồi đó, sư huynh của tớ là một tên đầu gỗ, là kiểu không thông suốt, nhưng trải qua đoạn thời gian tớ liên tục quấy rối này, sư huynh của tớ cũng đã biết được tâm ý của tớ, cũng hiểu ra một chút rồi, cũng có một chút một chút cảm giác với tớ rồi.”
Cô ấy làm động tác một chút một chút: “Nhưng, nếu nói anh ấy thích tớ, vậy thì vẫn còn thiếu một chút nữa, nhưng có cảm giác, đã khiến tớ rất vui rồi, cũng khiến tớ cảm thấy có chút hi vọng có thể ở bên sư huynh, hơn nữa lúc nãy tớ nói chuyện điện thoại với anh ấy, sư huynh nói một thời gian nữa sẽ đến thăm tớ, còn hỏi tớ thích cái gì, đến lúc đó sẽ tặng tớ, cậu không biết đâu, trước đây sư huynh chưa từng chủ động tặng tớ món quà gì, chứ đừng nói đến chuyện đến thăm tớ, đây là lần đầu tiên đó.”
“Sư huynh của cậu có thể làm như vậy, xem ra cũng có ý muốn phát triển với cậu, chúc mừng cậu nha Châu Ánh.” Tống Vy vui vẻ cười.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Cảm ơn, tớ cũng cảm thấy sự huynh muốn phát triển với tớ xem thế nào, chỉ là bây giờ hai đứa bọn tớ vẫn chưa nói thẳng ra với nhau, nhưng tớ nghĩ, đợi sau khi sư huynh đến, tớ sẽ chủ động một chút, tỏ tình với sư huynh là được rồi, dù sao từ đầu tớ cũng là người chủ động trêu chọc sư huynh, lúc đó sư huynh vẫn chưa có ý gì với tớ.”
Là cô ấy cay trái tim của sư huynh ra, đương nhiên cô ấy cũng nên là người phá vỡ tất cả, không thể đợi sư huynh lên tiếng.
Điều đó đối với sư huynh mà nói thật sự không công bằng.
Tống Vy cũng cảm thấy Trần Châu Ánh chủ động một chút sẽ tốt hơn, khẽ gật đầu: “Cậu nói đúng, đến lúc đó hãy cố lên.”
“Yên tâm đi, tớ biết, tớ nhất định sẽ túm được sư huynh, tranh thủ kết hôn trong vòng nửa năm, một năm sau sẽ sinh con.” Trần
Châu Ánh nắm chặt tay, khuôn mặt tràn đầy sự kiên định nói.
Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Kết hôn trong vòng nửa năm, một năm sau sinh con, có phải là quá nhanh không?”
“Nhanh cái gì.” Trần Châu Ánh xua tay, không cho là như vậy: “Bây giờ An An vẫn còn nhỏ, nên tớ phải sinh con sớm một chút, nếu không để tuổi của đứa bé với An An cách nhau quá xa, vậy thì bọn chúng không thể chơi cùng nhau được.”
Tống Vy nhướng mày: “Nên, cậu muốn để con trai của tớ làm bạn với con của cậu?”
Trần Châu Ánh lại cười hì hì: “Đương nhiên là làm bạn với nhau, cậu nghĩ xem, Hải Dương với Dĩnh Nhi lớn hơn An An sáu tuổi, dù sao cũng có chút khác biệt thế hệ, thêm nữa đến lúc An An lớn, Hải Dương và Dĩnh Nhi chắc chắn bận rộn việc học hành, nên cũng không có ai chơi cùng An An, An An không phải sẽ rất cô đơn sao, nên tớ phải nhanh chóng sinh một đứa bé không nhỏ hơn An An quá nhiều, như vậy, con của tớ Có bạn chơi, An An cũng có bạn chơi, tốt biết mấy.”
“Cậu nói như vậy, hình như cũng đúng.” Tống Vy xoa cầm gật đầu.
Trần Châu Ánh ôm cánh tay cô: “Cậu xem đi, cậu cũng cảm thấy có lý, như vậy là được rồi.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được, vậy thì cậu phải cố lên, tranh thủ một năm sau sinh một đứa bé.”
Cô nhìn bụng Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh ưỡn bụng mình lên, nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, nhất định có thể.”
“Tớ tin cậu.” Tống Vy VỖ vai cô ấy.
Hai người cười một lúc, sau đó Trần Châu Ánh nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tầng, khẽ nói: “Vy Vy, lúc này, người kia chính là Kiều Phàm đúng không.”
“Cậu gặp Kiều Phàm rồi?” Tống Vy nhìn cô ấy.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Lúc tớ từ trong phòng đi ra, đúng lúc anh ta đi qua phòng tớ, nên nhìn thấy anh ta.”
“Vậy cậu cảm thấy anh ta thế nào?” Tống Vy bưng Cốc nước lên, uống một ngụm.
Trần Châu Ánh xoa cằm nghĩ: “Nếu như nói đến ngoại hình, vậy thì không có gì để bình luận, mặc dù không so được với Sếp Đường, nhưng chắc chắn cũng không thua kém quá nhiều, đều là những người đàn ông cực phẩm, nhưng tính cách lại vô cùng tồi tệ, còn cặn bã.”
“Cặn bã?” Tống Vy nhướng mày.
Trần Châu Ánh ừ hai tiếng: “Còn không phải sao, ức hiếp Giang Hà thành ra như vậy, còn không cặn bã sao.”
Tống Vy cười: “Có chút cặn bã, nhưng có thể hiểu được, lúc trước anh ta vẫn luôn sống trong thù hận, không thể bước ra được, cũng không thể nhìn thấu được, nên đối xử với Giang Hạ như vậy, không hề kỳ lạ.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng tớ vẫn không thích anh ta.” Trần Châu Ánh bĩu môi.
“Không thích cũng đúng thôi.” Tống Vy quệt sống mũi cô ấy: “Nếu như cậu thích anh ta còn được nữa là.”
Trần Châu Ánh sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, dở khóc dở cười đánh Tống Vy một cái: “Được lắm, cậu dám lấy tờ ra làm trò đùa, tớ nói thích không phải là kiểu thích kia.”
Tống Vy bật cười haha.
Đột nhiên điện thoại của Trần Châu Ánh vang lên.
Hai người dừng trêu đùa.
Trần Châu Ánh lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tên người gọi đến, mắt sáng lên.
Tống Vy nhìn thấy cô ấy như vậy, sau khi chỉnh lại đầu tóc, hỏi: “Thế nào? Lại là điện thoại của sư huynh nhà cậu.”
“Không phải, là bên phía tổ chức gọi điện đến.” Trần Châu Ánh lắc đầu: “Vy Vy, chắc chắn gọi đến để thông báo thành tích.”
Nghe thấy lời này, biểu cảm của Tống Vy cũng trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng dậy: “Thật hay giả?”
“Chắc chắn là thật.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Tống Vy bắt đầu cảm thấy căng thẳng, không còn sự bình tĩnh như lúc đầu đợi thành tích.
Dù sao đợi cuối cùng vẫn là đợi, thành tích vẫn chưa có, căng thẳng cũng chẳng giải quyết được gì.
Không thể lo lắng đến lúc có thành tích.
Nên, chi bằng không lo lắng, thản nhiên đối mặt là được rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, điện thoại của bên phía tổ chức, có khả năng là thông báo thành tích.
Đã gọi điện để thông báo thành tích, vậy chứng tỏ đã có thành tích, cô căng thẳng cũng chính là không cần lo lắng vui mừng vô ích, đương nhiên có thể lo lắng mà không cần kiêng dè gì cả.
“Nhưng không đúng nha, không phải đã nói thành tích sẽ trực tiếp công bố trên mạng sao? Tại sao lại gọi điện thoại đến?” Biểu cảm của Tống Vy trở nên nặng nề.
“Có thể là quán quân sẽ đặc biệt gọi điện đến thông báo và chúc mừng.” Trần Châu Ánh xua tay nói.
Tống Vy cảm thấy rất buồn cười, nhưng trong lòng cũng hi vọng là như vậy.
“Vậy cậu mau nhận đi.” Tống Vy nhìn điện thoại của Trần Châu Ánh, vội vàng thúc giục.