Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1293




Giang Hạ lắc đầu: “Không biết, tôi không dám nói với họ. Nếu nói cho ba mẹ biết, họ nhất định sẽ lo lắng cho tôi, tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến ba mẹ lo lắng rồi, tôi không muốn gây rắc rối cho họ nữa, họ đã lớn tuổi rồi, không thể chịu quá nhiều áp lực, cho nên…”

Cô không nói tiếp, nhưng Kiều Phàm đã hiểu.

Anh cũng đoán được cô sẽ không nói cho ba mẹ biết.

Nếu không, ba mẹ cô sẽ không đồng ý để cô tới đây chăm sóc anh, mà nhất định sẽ yêu cầu cô nhập viện.

Sắc mặt Kiều Phàm rất khó coi, chân mày nhíu chặt.

Giang Hạ nhận thấy anh không vui, cô mấp máy môi, cảm giác bất an trong lòng.

Tại sao anh không vui?

Tại sao lại tức giận?

Anh tức chuyện gì?

Giang Hạ không hiểu được Kiều Phàm, cô cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, Kiều Phàm lại nói: “Mấy ngày nay có hay bị không?”

Giang Hạ gật đầu: “Có, nhưng cơ bản là vào ban đêm, ban ngày rất hiếm.”

Kiều Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi.”



Hèn gì anh không bắt gặp, cộng thêm đứa bé còn nhỏ nên bụng chưa to ra, cho nên anh quên bẵng chuyện cô mang thai.

Giang Hạ chớp mắt nghi ngờ nhìn anh: “Kiều Phàm, anh hiểu gì cơ?”

Cô không hiểu.

Cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi cô nhiều câu hỏi như vậy. Anh đang quan tâm tới cô sao?

Sau đó Giang Hạ lại cười khổ.

Không thể nào, anh hận cô như thế thì làm sao có thể quan tâm đến cô được chứ.

Chắc anh chỉ muốn hỏi rõ sự tình để sau này tìm cách khiến cô cảm thấy khó chịu hơn khi cô bị ốm nghén thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Giang Hạ, Kiều Phàm không cần nghĩ cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì. Anh nhíu mày nói: “Cô có thể đừng suy nghĩ lung tung được không!”

“Hả?” Giang Hạ sửng sốt, nhất thời không biết anh muốn nói gì.

Kiều Phàm dường như cũng không có ý định giải thích chi tiết. Anh chọc trán cô một cái rồi xoay người đi khập khiễng về phía bàn.

Giang Hạ trợn to hai mắt, hoài nghi sờ trán mình: “Anh Kiều, anh…”

Anh thế mà lại chọc trán cô!

Anh lại làm động tác thân mật như vậy với cô.

Chuyện này…

Giang Hạ sửng sốt, nhất thời vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, cô muốn hỏi anh tại sao lại làm hành động thân mật như vậy với cô, nhưng mở miệng lại không thốt ra được một từ nào.

Ở đằng kia, Kiều Phàm đã đi tới trước bàn, thấy Giang Hạ ngơ ngác đứng đó, không đi theo, anh híp mắt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây.”

Anh ngoắc tay.

Giang Hạ tạm thời bình tĩnh lại, chớp mắt: “Anh Kiều, anh có chuyện gì cần dặn dò sao?”

“Tới đây thì biết.” Kiều Phàm lại ngoắc tay.

Giang Hạ không muốn qua, nhưng càng sợ đắc tội với anh.

Hết cách, cô đành bất chấp đi qua: “Anh Kiều, anh…”

Cô chưa kịp nói hết lời thì một ly nước đột ngột xuất hiện trước mặt cô.

Giang Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, cô không hiểu ý của anh lắm, anh bảo cô uống nước sao?

“Nhìn tôi làm gì, cầm lấy đi.” Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Kiều Phàm mím môi thúc giục.

Giang Hạ đưa tay cầm lấy ly nước: “Anh Kiều, anh muốn tôi cầm giúp anh hả?”

“Cô uống đi.” Kiều Phàm nói.

“Cái gì?” Giang Hạ kinh ngạc chỉ vào mũi mình: “Tôi… tôi uống hả?”

“Ừ.” Kiều Phàm gật đầu.

Giang Hạ uống một ngụm nước, lại xác nhận lần nữa: “Thật sự bảo tôi uống?”

Kiều Phàm mím môi: “Tôi cảm thấy tôi đã nói quá rõ ràng rồi đúng không?”

“Vâng vâng vâng.” Giang Hạ vội vàng gật đầu: “Anh nói rất rõ ràng, chỉ là tôi có hơi khó tin thôi.”

“Có gì khó tin đâu.” Kiều Phàm cau mày.

Giang Hạ giật giật khóe miệng, không nói gì.

Tại sao khó tin, còn nữa, gì mà tại sao?

Không có!

Từ những gì anh đã làm với cô trong quá khứ thì sẽ thấy tại sao cô lại không tin.

Bởi vì trước đây anh chưa từng tốt với cô, chưa từng quan tâm cô như thế.

Đó là lý do tại sao cô rất ngạc nhiên khi anh đưa ly nước cho cô.

Kiều Phàm cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu được ý của cô. Ánh mắt anh u tối, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Được rồi, mau uống đi.”

Giang Hạ ừm một tiếng: “Cảm ơn.”

Cô cầm ly nước nhưng không uống.

Thấy vậy, Kiều Phàm cau mày: “Sao thế? Sợ tôi hạ độc vào ly nước?”

“Không, không, tất nhiên là không phải.” Giang Hạ lắc đầu xua tay: “Tôi không có ý này, tôi không khát nước.”

“Không khát cũng uống.” Kiều Phàm mím môi nói.

Giang Hạ nhìn anh, trên mặt viết rõ hai chữ tại sao.

Kiều Phàm khẽ mở miệng: “Trong nước có mật ong, có thể làm dịu cơn khó chịu trong bụng.”

Giang Hạ càng thêm ngạc nhiên.

Thực sự có mật ong này!

Cô cúi nhìn thì thấy nước hơi vàng, có mùi thơm đặc biệt chỉ có ở mật ong.

Quả nhiên có cho thêm mật ong.

Giang Hạ kinh ngạc đến nỗi nhất thời không thể bình tĩnh lại được.

Cô không ngờ Kiều Phàm lại rót nước cho cô, không chỉ rót nước mà còn cho cả mật ong vào.

Tại sao anh lại làm vậy?

Giang Hạ nghĩ không ra.

Cũng không giống như đang quan tâm cô.

Nhưng nếu không quan tâm cô thì nước mật ong này giải thích thế nào đây?

“Không uống?” Ngay lúc Giang Hạ đang nghĩ mãi không ra, trên đầu truyền đến giọng nói của người đàn ông, trong giọng nói mang theo vẻ thúc giục.

Giang Hạ há miệng, cuối cùng cũng gật đầu đáp lại: “Tôi uống, tôi uống ngay đây.”

Được rồi, dù ly nước này có ý nghĩa gì, cô cũng phải uống.

Ít nhất, sẽ không phải đắc tội với anh.

Nghĩ vậy, Giang Hạ ngẩng đầu lên uống nước.

Kiều Phàm thấy cô uống, chân mày hơi giãn ra, sau đó xoay người, cầm đĩa ô mai trên bàn lên đưa cho Giang Hạ.

Giang Hạ vừa đặt ly nước xuống đã nhìn thấy trước mặt mình có thêm một thứ gì đó.

Cô rũ mắt nhìn, thấy đĩa ô mai vàng óng, cô há hốc mồm kinh ngạc: “Ô… ô mai?”

Nhìn đĩa ô mai trước mặt, Giang Hạ nuốt nước bọt, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.

Muốn ăn!

Thực sự muốn ăn!

Cô đang mang thai, ba tháng đầu rất thích ăn đồ chua.

Thế nên khi nhìn thấy món này, cô không thể dời mắt, miệng ứa nước miếng.

Ô mai này trông ngon quá đi mất.

Giang Hạ chớp chớp mắt, bấu lấy ống quần, cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn cầm lấy đĩa ô mai.

Kiều Phàm thấy cô nhẫn nhịn, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Rõ ràng rất muốn ăn, vô cùng muốn ăn, nhưng nhát gan không dám cầm, thật sự khiến người ta vừa giận vừa thương.

Anh biết trong quá khứ mình đã mang lại cho cô quá nhiều bóng ma và nỗi sợ hãi nên cô không dám mạnh dạn nhận lấy.

“Đưa tay ra.” Kiều Phàm nói với Giang Hạ.

Giang Hạ không biết anh định làm gì, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Kiều Phàm đặt đĩa ô mai vào tay cô: “Cho cô đó, ăn đi.”

Giang Hạ lại mở to mắt, không dám tin nhìn anh: “Anh Kiều, anh cho tôi sao?”

Kiều Phàm bước đến giường bệnh: “Ừ.”

Giang Hạ vội vàng đặt đĩa ô mai lên bàn: “Không được, anh Kiều, tôi không thể nhận.”

Cô nhanh chóng lắc đầu từ chối.

Người không biết sẽ tưởng thứ cô từ chối không phải là một đĩa ô mai mà là một bảo vật vô giá.

Kiều Phàm vừa ngồi xuống mép giường đã nghe thấy lời từ chối của Giang Hạ, anh sa sầm mặt: “Không nhận?”