Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1292




Một lúc sau, Giang Hạ không thấy Kiều Phàm gọi mình, cô cắn chặt môi dưới, cuối cùng lấy hết dũng khí đứng thẳng người: “Anh Kiều?”

Đôi mắt Kiều Phàm chợt lóe lên: “Thôi bỏ đi, nếu cô không muốn nghe, tôi sẽ không nói.”

Nói điều này bây giờ quả thật có hơi sớm.

Anh cũng không định nói với cô chuyện này ngay lúc này, chỉ là do cô chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi.

Vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu, đợi anh làm xong những gì mình muốn làm, anh nói cho cô biết cũng chưa muộn.

Nghe thấy Kiều Phàm nói sẽ không nói nữa, Giang Hạ mới thở hắt ra.

Thật lòng mà nói, cô sợ anh sẽ nói mình có tình cảm với cô.

Đối với chuyện tình cảm bây giờ, cô chỉ là một tờ giấy trắng, cô không biết xử lý thế nào, cũng chẳng biết sẽ tiếp nhận nó ra sao.

Cho nên cô rất sợ anh nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Cô biết trước đây mình yêu anh rất nhiều nên cũng chịu ảnh hưởng từ anh, rất có thể cô sẽ yêu anh lần nữa.



Xác suất này rất cao.

Cho nên cô thật sự không muốn nghe anh nói gì cả, dù có là thật hay giả, cô cũng không muốn nghe. Nếu nghe quá nhiều sẽ dễ bị ảnh hưởng, sẽ dễ dàng sa ngã.

Cô không cần biết tại sao anh lại nói điều đó với người ở đầu dây bên kia, nhưng miễn là anh không nhắm vào ba mẹ cô là được rồi.

Những thứ khác… cứ để nó thuận theo tự nhiên.

Đối với cô bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Thấy Giang Hạ đang lơ đãng, Kiều Phàm híp mắt hỏi cô.

Giang Hạ lắc đầu: “Không có gì, tôi không nghĩ gì hết, tôi đi đun nước đây.”

Nói xong, cô cầm lấy ấm nước, xoay người đi tới phòng bếp.

Kiều Phàm nhìn theo bóng lưng cô, cũng không ngăn cản cô nữa.

Khoảng mười phút sau, Giang Hạ bưng ấm nước trong tay đi ra, rót cho anh một ly rồi đem đến giường bệnh: “Anh Kiều, uống nước.”

Kiều Phàm đáp ừm rồi nhận lấy ly nước.

Giang Hạ buông ly ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó liền hỏi: “À phải rồi, anh Kiều, ai quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh ở cửa thế?”

“Y tá.” Kiều Phàm uống nước, khẽ đáp.

Giang Hạ bừng tỉnh, gật đầu: “Hóa ra là vậy.”

Cũng phải, ngoài y tá ra, còn ai có thể dọn dẹp được nữa?

Vì để cô chịu trách nhiệm chăm sóc mình nên anh không thuê người chăm sóc, cho nên chỉ có thể là y tá thôi.

Cô phải nghĩ ra từ lâu rồi mới phải.

Nghĩ đến đây, Giang Hạ định rời đi nên chuẩn bị thuốc cho anh, bảo anh đợi lát nữa hẳn uống.

Nhưng vừa quay đầu đi, bụng cô quặn từng cơn, cảm giác buồn nôn chợt trào lên cổ họng.

Cô biến sắc, nhanh chóng che miệng ọe một tiếng.

Thấy vậy, Kiều Phàm nhanh chóng đặt ly nước xuống, nhìn cô: “Cô bị sao vậy?”

Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt hơi ươn ướt, chứng tỏ cô đang rất khó chịu.

Giang Hạ lắc đầu, không trả lời anh mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Chẳng mấy chốc, Kiều Phàm nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng vệ sinh.

Nghe tiếng giống như thể muốn nôn hết nội tạng ra ngoài.

Lúc đầu, Kiều Phàm vẫn không nhận ra tại sao cô lại đột nhiên nôn mửa.

Cô cũng không bị cảm lạnh hay bị ốm.

Nhưng không mất bao lâu, anh đã nhớ ra cô bị như vậy là do đang mang thai, trong bụng cô đang có đứa con của anh.

Đứa bé hiện vẫn chưa được ba tháng nên phản ứng thai nghén vẫn chưa kết thúc.

Nhưng mấy ngày nay, anh không thấy cô ốm nghén trước mặt mình nên cũng dần quên mất.

Nghe thấy tiếng Giang Hạ nôn mửa trong phòng vệ sinh, Kiều Phàm cảm thấy hơi đau lòng.

Anh vén chăn bước xuống giường, bước đi khập khiễng tới cái bàn Giang Hạ đặt ấm siêu tốc, anh cầm ấm và một chiếc ly sạch lên, đổ nước ấm vào ly.

Làm xong việc này, anh vịn tường và mọi thứ có thể vịn được, chậm rãi đi đến giường bệnh, khom người kéo tủ đầu giường lấy ra một cái bọc gì đó.

Anh vẫn không dừng lại, cầm gói đồ đi vào bếp lần nữa.

Cuối cùng, anh bưng một chiếc đĩa ra, trên đĩa là một thứ gì đó màu vàng óng, nhăn nheo.

Nhìn kỹ thì đó là một đĩa ô mai!

Kiều Phàm vừa đặt ô mai lên bàn, cửa phòng vệ sinh cũng mở ra.

Giang Hạ mặt mày tái nhợt bước ra.

Cô vẫn đang che miệng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe và cả mái tóc cũng ướt đẫm.

Rõ ràng là khi vào đó, cô đã rửa mặt bằng nước lạnh rồi sơ ý làm ước tóc.

Nhìn thấy Kiều Phàm không nằm trên giường mà là đứng ở bên cạnh bàn, Giang Hạ không khỏi khó chịu, cô kinh ngạc nói: “Anh Kiều, sao anh lại đứng đó?”

“Lại đây.” Kiều Phàm không trả lời cô mà vẫy tay với cô.

Giang Hạ không biết anh định làm gì, do dự một lúc, cô cũng chậm rãi đi tới.

Kiều Phàm nhìn cô đang tiến lại gần mình, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn lúc bước ra từ phòng vệ sinh. Anh nhíu mày, trong giọng nói xen lẫn sự quan tâm; “Mỗi lần ốm nghén đều khó chịu như vậy sao?”

“Hả?” Giang Hạ ngây người, nhất thời quên phản ứng.

Kiều Phàm cau mày: “Tôi hỏi là mỗi lần đều nôn rất dữ dội sao?”

Ánh mắt anh dừng lại ở bụng cô.

Cuối cùng, Giang Hạ cũng nhận ra anh đang quan tâm đến cô.

Giang Hạ bỗng chốc mở to mắt nhìn Kiều Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Cô không thể tin được anh lại quan tâm đến cô.

Nhìn bộ dạng sửng sốt của Giang Hạ, Kiều Phàm liền biết cô đang nghĩ gì, cũng hiểu được tậm trạng của cô lúc này.

Cũng phải thôi, trước đây anh đối xử với cô không tốt, nên khi nghe anh quan tâm hỏi han cô bị làm sao, cô đương nhiên sẽ kinh ngạc.

Bởi vì trước đây anh chưa bao giờ khiến cô cảm thấy mình được quan tâm.

Cho nên sự quan tâm của anh lúc này sẽ khiến cô cảm thấy không chân thật.

Là anh sai.

Kiều Phàm giơ tay gõ nhẹ lên trán Giang Hạ, giọng dịu dàng: “Ngốc rồi hửm? Sao không trả lời câu hỏi của tôi?”

Giang Hạ mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lấy lại được chút tỉnh táo, ngơ ngác gật đầu: “Ừm, mỗi lần đều như vậy.”

Nghe được câu trả lời, Kiều Phàm cau mày.

Mỗi lần đều như vậy cũng đủ cho thấy phản ứng thai nghén của cô rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với phụ nữ mang thai bình thường.

Cứ tiếp tục như vậy không những không tốt cho cơ thể mà thậm chí có thể khiến cơ thể suy yếu.

“Bác sĩ nói sao?” Kiều Phàm híp mắt hỏi tiếp.

Giang Hạ mấp máy môi, nhỏ giọng đáp: “Bác sĩ bảo tôi nhập viện điều dưỡng cơ thể, đợi phản ứng thai nghén qua đi sẽ xuất viện.”

Nếu không cô có thể sẽ mất đứa bé này.

Bởi vì phản ứng thai nghén quá nghiêm trọng khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ tinh thần bắt đầu không minh mẫn.

Vì vậy về lâu dài, người mẹ sẽ không thể cung cấp dinh dưỡng cho con vì thiếu dinh dưỡng, dẫn đến không những không cứu được con mà ngay cả người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe được câu trả lời của Giang Hạ, sắc mặt Kiều Phàm hơi thay đổi: “Nếu bác sĩ đã nói phải nhập viện, tại sao cô không làm thế?”

Giang Hạ ngẩng đầu nhìn anh, rất nhanh lại cúi đầu xuống: “Tôi đến bệnh viện khám sản trước khi anh nhập viện một ngày, lúc đó bác sĩ đã đề nghị tôi nhập viện, tôi vốn định nhập viện điều dưỡng cơ thể, nhưng lúc đó ba tôi làm anh bị thương.”

Kiều Phàm nghe hiểu ý cô.

Ý cô là cô muốn nhập viện, nhưng vì anh bị thương và gọi cô đến chăm sóc nên cô không có cơ hội nhập viện.

Kiều Phàm bỗng cảm thấy rất tự trách.

Anh thở dài: “Ba mẹ cô có biết chuyện này không?”