Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1281




“.…” Giang Hạ cắn môi, rất lâu sau không trả lời.

Kiều Phàm nhìn cô: “Cô không có được đáp án, hay là gì?”

Đầu Giang Hạ ngày càng cúi thấp, vẫn không nói gì.

Sao cô ta có thể nói, trong lòng cô, anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ sao?

Dù sao ngay cả chuyện kéo cô đi phá thai anh cũng có thể làm được, đánh cô thì đã là gì?

Hơn nữa, giữa hai người còn có thù hận, cộng những thứ này vào, còn không đủ lý do anh đánh người sao?

Chỉ là những lời này, cô không thể nói, nếu không chỉ càng thêm kích động anh, khiến anh cảm thấy, cô xem thường anh.

Dù sao một người đàn ông đánh phụ nữ, sao có thể cảm thấy mình có vấn đề gì, người có vấn đề đều là phụ nữ.

Nhìn dáng vẻ không muốn trả lời của Giang Hạ, Kiều Phàm khẽ thở dài: “Cô không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép cô.”

“Cảm ơn.” Giang Hạ nhỏ giọng trả lời một tiếng.



Kiều Phàm đưa bàn tay bị phỏng qua: “Vết phỏng trên tay tôi, cô phải chịu trách nhiệm đúng không?”

“Đương nhiên.” Giang Hạ gật đầu, sau đó nhìn mu bàn tay bị phỏng của anh, nhìn chỗ đã đỏ ứng lên, lúc này đột nhiên rộp lên, cả người đều vô cùng kinh ngạc, che miệng không thể tin được hét thành tiếng: “Sao lại như thế này? Sao lại rộp nhanh như vậy?”

“Canh nóng như vậy, cộng thêm việc tăng nhiệt của dầu, sẽ nóng hơn nước đun sôi bình thường, mà tay của tôi, bởi vì thường xuyên phải làm phẫu thuật, nên vẫn luôn chú ý giữ gìn, da mỏng manh hơn bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, cô cảm thấy canh nóng rơi xuống, sẽ không rộp lên sao?” Kiều Phàm nhìn cô.

Giang Hạ hoảng loạn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Cô thật sự không biết da tay của anh lại mỏng như vậy, còn mềm hơn tay của cô.

“Lần này không biết thì thôi, lần sau phải chú ý.” Kiều Phàm nói.

Giang Hạ ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa, nên anh Kiều, tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh, mụn rộp này tôi không biết xử lý.”

Nói xong, cô muốn đi tìm bác sĩ.

Sau đó, cô còn chưa bước được một bước, đã bị Kiều Phàm gọi lại.

“Không cần gọi bác sĩ.” Kiều Phàm chỉ vào ngăn kéo ở đầu giường: “Túi cấp cứu trong ngăn kéo có những loại thuốc chữa trị những vết thương đơn giản, bao gồm cả vết thương bị dao cắt và vết phỏng, thuốc lần trước cô xử lý vết thương cho ba cô cũng có thể xử lý vết thương cho tôi, nên cô dùng những thứ này là được rồi.”

“Thật sao?” Giang Hạ nhìn anh hỏi.

Kiều Phàm mấp máy miệng, thờ ơ nói: “Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không lừa cô.”

“Tôi biết rồi, để tôi làm.” Giang Hạ gật đầu, sau đó cúi người mở ngăn kéo, lấy túi thuốc ở bên trong ra.

Sau khi lấy ra, cô mở túi thuốc ra, lại nói: “Dùng cùng một loại thuốc sao?”

“Ừ.” Kiều Phàm gật đầu.

Có được câu trả lời, Giang Hạ nhắm mắt lại, nhớ lại lúc xử lý vết thường cho ba đã dùng loại thuốc gì và làm những bước nào, mới lấy thuốc lần trước ra, bắt đầu băng bó cho anh.

Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, trong sự nhẹ nhàng lại mang theo chút thận trọng, dè dặt, sợ làm Kiều Dương đau, sau đó khiến anh tức giận, nên cô thật sự rất căng thẳng.

Kiều Phàm muốn bảo cô bình tĩnh một chút, nhưng anh biết, nếu như mình lên tiếng, cô chắc chắn sẽ càng căng thẳng.

Chi bằng cứ im lặng như thế này, không nói gì, nói không chừng một lát nữa cô tập trung hơn, sẽ không chú ý đến anh, bản thân cũng sẽ bình tĩnh lại.

Nghĩ như vậy, Kiều Phàm dứt khoát nhắm mắt lại.

Lúc Giang Hạ nhìn thấy anh nhắm mắt lại, thật sự đã thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì anh không nhìn cô, áp lực trong lòng cô sẽ không còn lớn như vậy nữa, làm việc cũng không cần lo lắng anh cứ nhìn chằm chằm, sợ mình sẽ làm sai.

Vì vậy, Giang Hạ dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, động tác xử lý vết thương cho Kiều Phàm cũng nhanh hơn khá nhiều.

Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong, Giang Hạ thắt hình cái nơ trên tay Kiều Phàm, sau đó thận trọng, dè dặt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt: “Anh Kiều, xong rồi.”

Kiều Phàm nghe thấy lời nói của cô, từ từ mở mắt ra.

Giang Hạ rủ mí mắt xuống, tránh đối diện với ánh mắt của anh.

Kiều Phàm nhìn dáng vẻ sợ mình của cô, trong lòng thở dài, bất lực.

Nhưng anh biết, cô như thế này, tất cả đều do bản thân anh gây ra, không trách được cô.

“Xong rồi?” Kiều Phàm hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Ừ, xong rồi, anh nhìn xem thế nào?”

Kiều Phàm cúi đầu nhìn.

Không thể không nói, cô cũng có chút thiên phú làm y tá, ít nhất miếng gạc này được quấn khá tốt, còn cả nút thắt hình cái nơ kia nữa, cũng rất đẹp.

Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Khá tốt.”

Nghe thấy lời nói của anh, Giang Hạ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười: “Vậy thì tốt.”

Anh cảm thấy khá tốt, vậy cô cũng yên tâm.

Cô sợ anh cảm thấy cô băng bó không được tốt, sau đó nổi giận, xé ra bắt cô làm lại.

Nhưng may là cuối cùng kết quả vẫn rất tốt, anh cũng không đến mức vô lý như vậy.

“Được rồi, bây giờ đút canh cho tôi.” Kiều Phàm đặt tay xuống, ánh mắt rơi vào bát canh sườn trên tủ đầu giường.

Giang Hạ sững sờ: “Đút canh…cho anh?”

Cô còn nghĩ là mình nghe nhầm, có chút không dám tin vào tai của mình.

Nhưng Kiều Phàm lên tiếng lặp lại một lần nữa: “Đương nhiên là cô đút cho tôi, tay của tôi bị cô làm phỏng, cô cảm thấy bây giờ tôi còn có thể cầm bát được sao?”

Anh giơ tay trái đã được băng bó lên nói.

Giang Hạ nhìn bàn tay quấn băng gạc của anh, đột nhiên trầm mặc.

Kiều Phàm đặt tay xuống, thúc giục nói: “Còn không mau nhanh lên, ngây người ra đấy làm gì, lát nữa canh sẽ nguội mất.”

“.…Được.” Giang Hạ không từ chối nữa, sau khi hít một hơi, bưng bát canh ở trên tủ đầu giường lên, múc một thìa, đưa về phía miệng của Kiều Phàm.

Lần đầu tiên cô đút cho anh ăn, ngoài việc không quen, nhiều hơn đó chính là sự căng thẳng, nên lúc này, tay không tránh khỏi run rẩy.

Kiều Phàm thấy vậy, ánh mắt lóe lên: “Cô như vậy, không sợ canh lại bị đổ xuống, làm tôi bị phỏng sao?”

Sắc mặt Giang Hạ lập tức thay đổi, vội vàng đặt thìa vào trong bát, hoảng loạn nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

Cô không khống chế được sự căng thẳng của bản thân, hơn nữa căng thẳng sẽ rất dễ khiến tay bị run.

Nên, cô thật sự không có cách nào để đút canh cho anh, nhưng không đút canh cho anh, bản thân anh lại không thể ăn được.

Bây giờ nên làm gì?

Giang Hạ cúi đầu, đột nhiên rơi vào tình thế khó xử.

Bản thân Kiều Phàm tinh thông tâm lý học, đương nhiên nhìn ra cô đang nghĩ gì, thở dài: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi, để tôi tự ăn.”

“Anh ăn kiểu gì?” Giang Hạ vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Kiều Phàm thờ ơ nói: “Một tay tôi cũng có thể ăn được, dù sao cô cũng bị run tay, nếu như tôi không tự ăn, thì chờ chết đói hả?”

“Tôi…xin lỗi.” Giang Hạ đỏ mặt, cúi đầu.

Cô thật sự không cố ý run tay.

Thật sự là bản thân cô không thể kiềm chế được.

Kiều Phàm xua cái tay còn lại: “Được rồi, đừng nói xin lỗi nữa, cô đi ra ngoài đi.”

“Nhưng một mình anh thật sự làm được sao?” Giang Hạ đứng ở bên cạnh giường anh, vẫn có chút không yên tâm.

Trên mặt Kiều Phàm hiện lên sự chế giễu: “Tôi không làm được, thì cô muốn đút cho tôi sao? Cô có thể khống chế được bản thân mình không run tay không?”

“Tôi…”

Giang Hạ không nói gì.

Kiều Phàm thở dài: “Giang Hạ, tôi là ma quỷ sao?”

Anh hỏi.

Giang Hạ không biết tại sao anh lại hỏi câu này, nhất thời mơ hồ: “Có…có ý gì?”

“Tôi nói, tôi là ma quỷ sao?” Kiều Phàm nhìn cô.

Anh không trả lời cô có nghĩa là gì, mà hỏi lại một lần nữa.

Giang Hạ lắc đầu: “Không phải, anh là con người.”

Anh là người, sao có thể là ma quỷ gì đó được.