Lúc này, Tống Vy mới yên tâm nở nụ cười, không nói gì nữa.
Sau đó, cùng với Đường Hạo Tuấn ngồi chen chúc trên một chiếc ghế treo, ôm nhau, nhìn đứa con trai nhỏ ở bãi cỏ phía dưới, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Bên kia, Giang Hạ, người mà Tống Vy đang nghĩ đến, lúc này đang xách một chiếc hộp giữ nhiệt, gõ cửa một phòng bệnh.
Đứng bên ngoài cửa, cô hít thở cũng phải thận trọng, dè dặt, cả người cũng căng thẳng, bất an.
Cho dù đã chăm sóc người đàn ông bên trong mấy ngày rồi, nhưng mỗi lần đến đây cô đều cảm thấy căng thẳng, có chút sợ hãi người đàn ông này.
Bởi vì cô không biết lúc nào người đàn ông này sẽ đột nhiên chĩa súng vào cô, dù sao cô cũng là kẻ thù của anh.
Mặc dù mấy ngày hôm nay, anh không làm gì cô, nhưng không có ý muốn báo thù cô, cũng không nổi giận với cô, thậm chí còn rất dễ ở chung.
Nhưng trong lòng cô lại không thể hoàn toàn bình tĩnh được, ngược lại càng lo lắng sợ hãi.
Bởi vì theo như cô thấy, anh càng không nổi giận sẽ càng nguy hiểm.
Không phải có một câu, sự bình yên trước giông bão sao.
Nên có lẽ Kiều Phàm này cũng như vậy.
Bây giờ Kiều Phàm không làm gì cô, nhưng một khi tâm trạng của anh không được tốt, hoặc cô làm sai chút chuyện gì đó, anh chắc chắn sẽ tóm lấy điểm này để báo thù cô.
Mà lúc đó, càng không biết đến lúc nào, càng khiến lòng người cảm thấy bất an, càng lo lắng sợ hãi.
Suy nghĩ một lúc, Giang Hạ cười khổ một tiếng, sau đó nghe thấy cửa phòng bệnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Vào đi.”
Giang Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó nắm tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào: “Anh Kiều.”
Kiều Phàm đang xem tạp chí y học, nghe thấy giọng nói của cô, ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng, dè dặt, cúi đầu không dám nhìn anh của cô, trong mắt lóe lên một tia than thở: “Đến rồi?”
“Ừ.” Giang Hạ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời một tiếng: “Đến rồi.”
Kiều Phàm gấp quyển tạp chí trong tay lại, ánh mắt rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô: “Lần này mang món gì?”
“Canh sườn nấu với bí.” Giọng nói của Giang Hạ vẫn nhỏ như trước: “Xương sườn của anh bị gãy, ăn nhiều xương sườn sẽ hồi phục nhanh hơn.”
“Ồ?” Kiều Phàm nhướng mày: “Ai dạy cô? Sao tôi không biết ăn canh sườn sẽ tăng tốc độ hồi phục xương sườn? Cái này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào.”
Giang Hạ đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống: “Tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi, mọi người đều nói như vậy, nên tôi cũng nghĩ là như vậy, nói ăn gì bổ nấy.”
“Vậy sao.” Kiều Phàm hất cằm.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Nếu như anh không thích, tôi…”
“Không cần, cứ như vậy đi, lấy một bát.” Kiều Phàm lắc đầu nói.
Giang Hạ gật đầu: “Được.”
Vừa dứt lời, cô mở hộp giữ nhiệt ra.
Chiếc hộp giữ nhiệt vừa được mở ra, một mùi thơm khiến người khác thèm ăn tỏa ra.
Kiều Phàm hơn nhắm mắt lại: “Cũng thơm đó.”
Giang Hạ biết anh đang khen canh mình nấu, khóe miệng giật giật, dường như đang muốn cười.
Nhưng sau đó nghĩ đến mối quan hệ tế nhị này của bọn họ, vẫn kiềm chế, chỉ gật đầu trả lời: “Cảm ơn, này.”
Cô đưa bát canh đã múc xong cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm đưa tay ra nhận lấy, ngón tay không tránh được chạm vào ngón tay của Giang Hạ.
Kiều Phàm không cảm thấy gì, nhưng Giang Hạ lại giống như phỏng, lập tức rút tay lại.
Lần rụt tay này, canh sườn trong bát không tránh khỏi lắc lư, còn bắn mấy giọt ra ngoài, vừa vặn lại bắn lên mu bàn tay của Kiều Phàm.
Canh sườn rất nóng, vừa đun xong đã cho vào hộp giữ nhiệt.
Khả năng giữ nhiệt của chiếc hộp giữ nhiệt này vô cùng tốt, cho dù mất một tiếng đi đường, nhưng độ nóng của canh sườn cũng không khác gì lúc vừa lấy từ nồi ra.
Nên mấy giọt này rơi xuống, không tránh khỏi nóng đến mức Kiều Phàm rên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không buông bát canh ra, nếu không, canh sẽ đổ lên giường, canh ở bên trong sẽ làm phỏng nhiều chỗ hơn.
Giang Hạ cũng không ngờ mình lại hại Kiều Phàm bị canh sườn làm bị phỏng, nhất thời bị dọa sợ đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, trong lòng sợ hãi, hổ thẹn, vội vàng bưng bát canh trong tay anh ra: “Anh Kiều, anh không sao chứ? Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên run tay, thật sự xin lỗi.”
Vẻ mặt cô tràn đầy sự gấp gáp nói xin lỗi, vừa cầm lấy tay Kiều Phàm lật trái lật phải xem, muốn xem xem còn bị phỏng chỗ nào không.
Kiều Phàm không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.
Nhìn dáng vẻ cô lo lắng vì mình, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, đáy mắt đột nhiên lóe lên ý cười nhàn nhạt.
Giang Hạ không cảm nhận được ánh mắt Kiều Phàm đanh nhìn cô, cô nhìn mu bàn tay trắng ngần của Kiều Phàm đỏ lên, khiến lòng người nguội lạnh, cắn chặt đôi môi mỏng, trong lòng vô cùng bất an.
Lần này xong rồi, bản thân cô lại gặp rắc rối rồi.
Vốn dĩ mình đã có thù hận với anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể gây phiền phức cho mình.
Mặc dù mấy ngày hôm nay không gây phiền phức, nhưng không có nghĩa là sẽ không gây phiền phức.
Hơn nữa bây giờ, mình lại làm anh bị phỏng, không phải vừa vặn cho anh một cái cớ để nổi giận sao?
Lần này, chắc chắn anh sẽ lợi dụng cơ hội này làm gì đó với cô?
Không phải bắt cô phá bỏ đứa bé, thì chính là dùng thủ đoạn khác để hành hạ cô, để báo thù cô đã làm anh bị phỏng.
Thật là, mình sao phải run tay chứ.
Không phải anh chạm bàn tay của mình thôi sao, mình nhịn một chút không phải là được rồi sao, tại sao phải rụt tay lại chứ?
Nếu như không rụt tay lại, mình sẽ không làm anh bị phỏng.
Càng nghĩ càng sợ, cơ thể Giang Hạ cũng bắt đầu run rẩy, vành mắt đỏ lên, thậm chí còn mơ hồ có ánh nước lóe lên.
Mà Kiều Phàm nghe thấy lời xin lỗi của cô, lại chần chừ không nói gì, điều này khiến cô càng thêm bất an, càng thêm sợ hãi.
“Anh Kiều, tôi…” Giang Hạ ngẩng đầu lên, muốn mặc kệ mọi thứ, bảo anh trừng phạt cô là được rồi.
Kết quả vẫn chưa nói xong, Kiều Phàm đã lên tiếng trước: “Cô khóc?”
Giang Hạ sững sờ một lúc, không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nghĩ là dáng vẻ muốn khóc của mình làm anh chướng mắt, vội vàng lau nước mắt, lắc đầu trả lời: “Không có, tôi không khóc, tôi chỉ…”
“Cô sợ tôi sẽ đối phó cô?” Kiều Phàm giơ tay lên, ngắt lời cô.
Nhưng hành động giơ tay này của anh, khiến Giang Hạ nghĩ anh muốn đánh cô, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm mắt, dáng vẻ rõ ràng sợ hãi nhưng lại không thể không đợi anh đánh cô.
Dáng vẻ này của cô, lập tức khiến vẻ mặt Kiều Phàm trở nên u ám, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Cô có ý gì, cô nghĩ là tôi muốn đánh cô?”
Cô lại nghĩ như vậy.
Lẽ nào trong lòng cô, Kiều Phàm anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ?
Giang Hạ nghe thấy lời nói của Kiều Phàm, từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn rụt rè nhìn anh: “Anh…anh không đánh tôi hả?”
Đồng tử của Kiều Phàm co rút lại, càng thêm tức giận: “Ai nói với cô tôi muốn đánh cô? Tại sao cô lại nghĩ là tôi muốn đánh cô?”
Nhìn ra Kiều Phàm không có ý muốn đánh mình, trong lòng Giang Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cắn môi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy anh giơ tay lên, tôi tưởng anh muốn đánh tôi, bởi vì tôi làm anh bị phỏng, nên…”
“Nên cô cảm thấy tôi sẽ vì điều này mà đánh cô?” Vẻ mặt Kiều Phàm trở nên khó coi.
Giang Hạ nhỏ giọng ừ một tiếng.
Kiều Phàm vô cùng tức: “Giang Hạ, trong lòng cô, Kiều Phàm tôi là một người đàn ông có nhân phẩm như vậy sao? Không có nhân phẩm đến mức ra tay với phụ nữ?”
“Không phải, tôi không có ý này.” Giang Hạ vội vàng vẫy tay, sau đó cảm thấy như thế không đủ, trực tiếp cúi người, cúi sâu người với anh: “Xin lỗi anh Kiều, tôi thật sự không nghĩ như vậy, tôi cũng không nghĩ anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ, tôi….”
“Cô đã không nghĩ như vậy, vậy cô nói cho tôi biết, lúc nãy cô có ý gì?” Kiều Phàm mặt không biểu cảm nhìn cô.