Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1215




“Sếp Đường.” Tô Cẩm Thành gật đầu với Đường Hạo Tuấn, xem như là chào hỏi.

Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Kiều Phàm: “Là tôi đã sắp xếp cho gia đình nhà họ Giang rời khỏi, tôi cũng không cho người nói cho Tô Cẩm Thành biết bọn họ đi đâu, cho nên, dù anh có hỏi bao lâu đi nữa thì cũng không có kết quả đâu.”

Kiều Phàm siết chặt nắm đấm: “Tại sao anh lại đến đây?”

“Đến đây có chút chuyện, vừa hay nhìn thấy anh đến tìm Tô Cẩm Thành gây phiền phức, cho nên mới tới.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ lạnh lùng trả lời: “Kiều Phàm, anh muốn biết vị trí của nhà họ Giang à? Tôi khuyên anh đừng nên uổng phí tâm tư, trước đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không cho anh biết vị trí của nhà họ Giang, ngoại trừ bảo vệ nhà họ Giang thì đó cũng là lời hứa hẹn của tôi với vợ mình.”

“Ồ, bảo vệ nhà họ Giang.” Trong mắt Kiều Phàm loé lên một tia trào phúng: “Đường Hạo Tuấn, anh thật sự cho rằng anh có thể bảo vệ nhà họ Giang cả đời à? Có thể cất giấu nhà họ Giang cả đời à? Chỉ cần tôi cố gắng tiếp tục tìm kiếm, một ngày nào đó tôi vẫn có thể tìm được bọn họ, đến lúc đó, xem xem anh sẽ bảo vệ như thế nào?”

“Kiều Phàm, bây giờ anh vẫn còn cố chấp muốn trả thù Hạ và bác trai bác gái.” Tô Cẩm Thành ngồi trên giường bệnh siết chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Kiều Phàm cười lạnh: “Sao tôi phải quên chứ? Bọn họ hại chết ba mẹ tôi, chẳng lẽ tôi phải quên đi mối thù này à?”

“Anh đúng là ngoan cố.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Trước đó, tôi đã nói với anh nhà họ Giang không phải là kẻ thù đã hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân đã giúp nhà họ Giang các anh, xem ra ngay cả một câu anh cũng không nghe lọt lỗ tai nhỉ. Cứ mãi cố chấp không chịu tỉnh ngộ, cho rằng nhà họ Giang hại chết ba mẹ anh, xem ra là anh không thể không chữa não.”

“Anh nói đầu óc tôi có bệnh?” Ánh mắt Kiều Phàm hằn lên tia máu.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi, hờ hững nói: “Không bị bệnh thì còn gì nữa, người bình thường đều biết nhà họ Giang vô tội, chỉ có anh ngoan cố cho rằng nhà họ Giang là kẻ thù. Anh nói xem, đầu óc của anh không có vấn đề à?”

“Sếp Đường nói không sai.” Tô Cẩm Thành nói tiếp: “Nhà họ Giang đã cứu anh, vậy mà anh lại hận bọn họ, nói anh ăn cháo đá bát cũng không oan. Nếu như có thể, năm đó bác trai bác gái thật sự không nên giúp các người.”

“Ha, người chết không phải là ba mẹ các người, đương nhiên các người sẽ đứng trên đạo đức mà chỉ trích tôi.” Kiều Phàm khinh thường cười lạnh.

Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói: “Không có ai chỉ trích anh, chỉ là không muốn nhìn anh điên dại mà thôi.”

“Tôi điên?” Hai tay Kiều Phàm siết chặt đến run rẩy, sắc mặt dữ tợn: “Đó cũng là do bị bọn họ ép điên!”

“Thôi đủ rồi sếp Đường, anh ta đã đi vào ngõ cụt không thể thoát ra, không cần phải nhiều lời với anh ta làm gì, chỉ sợ là trong lòng anh ta nghĩ rằng đến lúc bác trai bác gái chết đi rồi thì anh ta mới có thể tỉnh táo.” Tô Cẩm Thành nhìn Kiều Phàm, trong mắt lóe lên tia chán ghét.

Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu: “Sếp Tô nói đúng, Kiều Phàm, anh vẫn nên đi đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để anh có cơ hội tiếp tục uy hiếp bất cứ người nào, anh cũng không biết vị trí của nhà họ Giang ở đâu. Tôi đã nói rồi, nếu như anh hận nhà họ Giang, vậy thì anh còn tìm nhà họ Giang làm gì nữa, cứ xem nhà họ Giang chết đi, không phải là tốt hơn à? Chẳng lẽ anh thật sự muốn giết chết gia đình nhà họ Giang mới chịu.”

Kiều Phàm híp mắt.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Hơn nữa, Kiều Phàm, anh thật sự cảm thấy mình có thể ra tay với nhà họ Giang ư?”

Con ngươi của Kiều Phàm bỗng nhiên co rút: “Anh có ý gì?”

“Ý của tôi rất rõ, tôi hỏi anh anh thật sự có thể giết người nhà họ Giang được ư?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Theo như tôi thấy thì anh không thể ra tay.”

Tô Cẩm Thành cau mày, hiển nhiên là có chút bất ngờ với lời nói này của Đường Hạo Tuấn.

Kiều Phàm còn hơn thế, anh ta giễu cợt: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không thể ra tay, đúng là buồn cười.”

“Chỉ dựa vào việc nhiều năm như thế mà anh còn không ra tay ác với bọn họ.” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi, lạnh nhạt nói: “Trước đó tôi cũng đã nói rồi, nếu như anh thật sự muốn tìm nhà họ Giang báo thù, anh đã có thể giết chết gia đình nhà họ Giang từ lâu, căn bản không cần phải chờ đến bây giờ, nhưng mà hết lần này nên lần khác anh đều không làm như thế. Điều này đã đủ để chứng minh từ lúc mới bắt đầu, anh đã không thể ra tay với gia đình nhà họ Giang, thậm chí anh căn bản không muốn giết bọn họ, vậy chẳng phải mối thù này của anh quá buồn cười rồi ư.”

Mắt Kiều Phàm híp lại thành cây kim, thân thể cũng đang run rẩy.

Hiển nhiên là Đường Hạo Tuấn đã nói trúng suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh ta.

Tô Cẩm Thành giật mình, nhẹ gật đầu: “Thì ra là thế.”

Đường Hạo Tuấn lại nói: “Kiều Phàm, thật ra thì anh căn bản không hận nhà họ Giang, anh chỉ đang xem nhà họ Giang như lá chắn yếu ớt của mình.”

“Đừng nói nữa!” Kiều Phàm giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức gầm lên.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Sao vậy, những lời tôi nói khiến anh không thể chấp nhận được à?”

Anh cười nhạo: “Cũng đúng thôi, bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Anh...” Hai mắt Kiều Phàm đỏ ngầu nhìn Đường Hạo Tuấn, cuối cùng, anh ta thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên đưa tay muốn đánh vào mặt Đường Hạo Tuấn.

Tô Cẩm Thành giật mình, vội vàng nhắc nhở: “Sếp Đường cẩn thận.”

Đường Hạo Tuấn đã đoán được Kiều Phàm có thể sẽ làm như vậy, dù sao thì con người Kiều Phàm bị bệnh tâm lý, không thể bị kích thích, một khi bị tích thích sẽ gây ra hành động cực đoan.

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu khi nói ra những lời đó, anh đã đề phòng Kiều Phàm.

Chính vì vậy mà bây giờ nhìn thấy Kiều Phàm đánh tới, sắc mặt anh ngoại trừ lạnh lùng thì cũng không có phản ứng gì quá khác thường, sau đó trực tiếp vươn tay ra ngăn chặn nắm đấm của Kiều Phàm rồi đẩy ra phía trước.

Thân thể Kiều Phàm lập tức lui về phía sau vài bước, sau lưng đụng phải vách tường, đau đến nỗi anh ta kêu rên một tiếng, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh túa ra trên mặt.

Đường Hạo Tuấn mặt không đổi sắc nhìn anh ta: “Anh nên cảm thấy may mắn vì năm đó anh đã cứu vợ và con tôi, còn có tài năng của anh, nếu không thì tôi đã hủy hoại anh từ lâu rồi, cút đi!”

Kiều Phàm ôm lấy bả vai bị đụng đau, ánh mắt oai oán nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn, cuối cùng, quay người đi ra ngoài.

Sau khi anh ta đi rồi, Đường Hạo Tuấn quay người nhìn Tô Cẩm Thành trên giường bệnh: “Anh không sao chứ?”

“Cảm ơn sếp Đường đã giải vây, tôi không sao, anh ta vẫn chưa làm gì tôi.” Tô Cẩm Thành vuốt vuốt mi tâm, cảm kích cười nói.

Đường Hạo Tuấn gật đầu ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng mà lúc này Tô Cẩm Thành đột nhiên lên tiếng: “Sếp Đường, hiện tại Hạ và ba mẹ cô ấy ở đâu rồi?”

“Tôi không thể nói cho anh biết.” Đường Hạo Tuấn thẳng thắng trả lời.

Tô Cẩm Thành cau mày: “Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại được không, bây giờ tôi rất lo lắng cho cô ấy, lo lắng cho bác trai bác gái nữa.”

Bọn họ đi quá vội vàng, không thông báo với anh ta một tiếng, bây giờ anh ta hoàn toàn không biết gì về tung tích của bọn họ, ngay cả số điện thoại mà bọn họ cũng đã thay đổi rồi.

Anh ta hoàn toàn không biết một chút tin tức nào cả, người lâm vào khoảng không, giống như là lúc lênh đênh trên biển hoàn toàn không có phương hướng, trong lòng lo lắng không thôi.

“Tôi không thể nói cho anh biết.” Hai tay Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần, giọng nói lạnh nhạt: “Ít nhất là bây giờ không được, anh cũng đã thấy rồi đó, cái tên điên Kiều Phàm này nhất quyết muốn tìm ra gia đình Giang Hạ, không biết là sẽ làm cái gì, cho nên bây giờ càng ít người biết tin tức của bọn họ thì càng tốt. Cứ như vậy, cho dù Kiều Phàm có muốn tìm nhà họ Giang thì cũng phải rất lâu sau đó, chỉ sợ là đến lúc đó nhà họ Giang đó không còn sợ Kiều Phàm nữa. Cho nên đến lúc đó, chắc chắn nhà họ Giang sẽ chủ động liên lạc với anh.”

Nghe Đường Hạo Tuấn nói vậy, Tô Cẩm Thành bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết rồi, chỉ là bây giờ tôi rất lo lắng cho bọn họ.”

“Anh yên tâm đi, đã có tôi bảo vệ, bọn họ sống rất tốt, vả lại hoàn cảnh mà tôi sắp xếp cũng là kiểu mà ba mẹ Giang Hạ thích, đồng thời đối với Giang Hạ mà nói cũng là một nơi thích hợp để dưỡng thai, điều tiết lại tâm trạng.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.