Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1214




Ít đến nỗi có thể nói là gần như không có.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Mạnh Ngọc: “Tại sao cậu lại có suy nghĩ này?”

Đôi mắt của Mạnh Ngọc dần mất đi ánh sáng, trên mặt là một nụ cười khổ: “Nói ra thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi khá buồn cười, tôi có suy nghĩ này là vì muốn chuộc lỗi cho Giai Nhi.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Muốn chuộc tội cho Lâm Giai Nhi?”

“Đúng.” Mạnh Ngọc gật đầu: “Giai Nhi đã gây ra quá nhiều chuyện xấu, hại ba mẹ cậu, hại ba mẹ cô ấy, cũng hại Hải Dương, Dĩnh Nhi và Tống Vy, hai tay của cô ấy đã dính đầy máu tươi. Cho nên, tôi muốn làm du y, làm nghề y tích lũy công đức chuộc lỗi với người mà cô ấy đã hại, cũng có thể tích đức cho cô ấy.”

Nghe nói như thế, trong mát Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia chế giễu: “Cậu đúng là yêu cô ta mà, yêu đến mức từ bỏ công việc hiện tại mà đi làm một du y vô cùng bình thường. Mạnh Ngọc, ba mẹ cậu có biết không?”

“Bọn họ biết chứ.” Trên mặt Mạnh Ngọc hiện lên vẻ áy náy: “Mà bọn họ cũng đã đồng ý.”

“Vậy à?” Nghe thấy ba mẹ Mạnh đều đồng ý, ngoại trừ nhíu mày, Đường Hạo Tuấn không còn nói gì nữa.



Dù sao thì ba mẹ người ta cũng đã đồng ý rồi, anh có thể nói gì nữa?

“Đây là quyết định của cậu, vậy thì cậu cứ thực hiện đi, hi vọng là cậu sẽ không thấy hối hận.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói.

Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tôi sẽ không hối hận đâu, nếu như tôi không làm thì đó mới là hối hận.”

“Lúc nào thì đi?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta rồi hỏi.

Mạnh Ngọc cười nói: “Ba ngày sau, tôi đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi hết rồi, hơn nữa cũng đã gửi đơn từ chức.”

“Sau này có về không?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.

Dù sao thì bọn họ cũng từng là những người bạn tốt nhất, cho dù bây giờ tình bạn này không còn nữa.

Nhưng mà người đã sắp đi rồi, Đường Hạo Tuấn cũng không nhịn được mà thái độ mềm mỏng hơn.

Mạnh Ngọc cảm thấy thái độ của Đường Hạo Tuấn đối với mình đã thay đổi, nụ cười trên mặt lại càng thêm nồng đậm: “Về chứ, đợi đến khi có chuyện thì tôi sẽ quay về, nhưng mà sẽ không ở lại đây lâu. Tôi của tương lai sẽ đi làm bác sĩ ở khắp nơi, có lẽ là đến khi già, tôi còn có thể trở về nơi này sống quãng đời còn lại.”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, biểu thị đã biết rồi: “Chuẩn bị đi trạm đầu tiên ở đâu?”

Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tạm thời vẫn còn chưa suy nghĩ, đến lúc đó đến sân bay rồi quyết định thôi, dù sao thì làm du y mà, bắt đầu từ đâu cũng được, không cần phải đặc biệt đưa ra kế hoạch.”

“Tùy cậu.” Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Mạnh Ngọc nhìn anh: “À đúng rồi Hạo Tuấn, cậu đến đây là tìm Tô Cẩm Thành à?”

“Kiều Phàm đến đây, chắc là đến tìm Tô Cẩm Thành gây phiền phức, cho nên tôi muốn đến xem một chút.” Đường Hạo Tuấn gật đầu trả lời.

Mặc dù giữa anh và Tô Cẩm Thành không qua lại, nhưng dù sao Tô Cẩm Thành cũng là bạn trai cũ của Giang Hạ.

Giang Hạ lại là người bạn tốt nhất của Tống Vy, chỉ dựa vào điểm ấy, anh không thể trơ mắt nhìn Tô Cẩm Thành bị Kiều Phàm làm khó làm dễ.

“Thì ra là vậy, thế thì chúng ta cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn đến đó xem vết thương của Tô Cẩm Thành như thế nào rồi.” Mạnh Ngọc nói.

Đường Hạo Tuấn đồng ý.

Sau đó, hai người liền đi theo phương hướng mà Kiều Phàm vừa mới đi.

Lúc này, trong phòng bệnh của Tô Cẩm Thành.

Tô Cẩm Thành đang ngồi trên giường bệnh, dựa lưng vào đầu giường, trong tay bưng ly nước từ từ uống, một cái tay khác thì nhẹ nhàng gõ gõ bàn phím laptop đặt ở trên đùi, anh ta đang xử lý công việc.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Tô Cẩm Thành tưởng là y tá đến kiểm tra, cho nên cũng không ngẩng đầu lên xem rốt cuộc là ai vào.

Kiều Phàm nhìn Tô Cẩm Thành, vừa mở miệng là trào phúng một trận: “Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, xem ra lúc đó bị thương không đủ nặng nhỉ.”

Nghe thấy âm thanh này, động tác tay của Tô Cẩm Thành dừng lại, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Kiều Phàm.

Nhìn Kiều Phàm đang đi đến gần mình, sắc mặt của Tô Cẩm Thành u ám: “Là anh?”

Kiều Phàm đi đến trước mặt Tô Cẩm Thành rồi dừng lại: “Là tôi.”

“Anh đến đây làm gì?” Tô Cẩm Thành để ly nước lên trên đầu giường, sau đó đóng laptop lại, đặt laptop qua một bên, nhìn Kiều Phàm bằng đôi mắt lạnh như băng.

Người đàn ông này không phải là một người dễ chọc.

Trong lòng Tô Cẩm Thành biết rất rõ.

Đương nhiên không phải nói đến chuyện thân phận cao hơn người, mà là người đàn ông này không phải là người bình thường, đây chính là một kẻ điên.

Chẳng những ép buộc Hạ phải phá thai, đánh người cũng phải đánh cho đến chết, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì.

Cho nên, anh ta không thể trực tiếp đối đầu với một kẻ điên như thế, dù sao chẳng ai biết được bước tiếp theo tên điên này sẽ làm ra hành động gì.

“Tôi đến đây là muốn biết Giang Hạ đi đâu?” Kiều Phàm nheo mắt hỏi.

Tô Cẩm Thành nghe thấy anh ta nhắc tới Giang Hạ, sắc mặt tối ngầm, sau đó lại lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết.”

“Anh không biết?” Kiều Phàm siết chặt nắm đấm: “Anh cho rằng tôi sẽ tin mấy lời nói quỷ quái của anh à? Giang Hạ là bạn gái của anh, mối quan hệ của anh và nhà họ Giang tốt như vậy, bọn họ đi khỏi đây không thể nào không thông báo cho anh biết. Cho nên, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nói vị trí của bọn họ cho tôi, nếu không thì..."

“Nếu không thì anh muốn như thế nào?” Tô Cẩm Thành không hề khách khí mà đánh gãy lời anh ta: “Lần trước là do anh đánh lén nên anh mới có thể đánh tôi bị thương nặng, nhưng mà Kiều Phàm à, tôi nói cho anh biết, nếu bàn về thân thủ, anh căn bản không phải là đối thủ của tôi. Hơn nữa cũng làm cho anh thất vọng rồi, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu, đúng là bọn họ không có nói cho tôi biết.”

Nếu như không phải hai ngày trước người của Đường Hạo Tuấn đến đây nói cho anh ta biết gia đình Giang Hạ muốn rời khỏi thành phố Giang, kêu anh ta chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.

Nếu không thì bây giờ anh ta cũng không biết là gia đình Giang Hạ không còn ở thành phố Giang nữa.

Mà lúc đó anh ta cũng đã hỏi người của Đường Hạo Tuấn là Giang Hạ đi đâu, nhưng mà người của Đường Hạo Tuấn căn bản không nói cho anh ta biết nguyên nhân, càng có ít người biết vị trí của gia đình Giang Hạ thì càng tốt hơn cho bọn họ, như thế này mới không để Kiều Phàm biết được.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mà trong khoảng thời gian này nhà họ Giang không liên lạc với anh ta, sợ là gọi điện thoại thì sẽ bị Kiều Phàm phát giác, sau đó thông qua phương thức liên lạc và tìm ra nhà họ Giang.

Mặc dù anh ta rất thất vọng khi người nhà họ Giang rời đi mà không chào tạm biệt anh ta, nhưng mà anh ta có thể hiểu được.

Dù sao thì Kiều Phàm ép người quá đáng, bọn họ chỉ có rời khỏi đây thì Hạ mới có thể sinh đứa nhỏ trong bụng ra.

Chỉ là e rằng mối quan hệ giữa mình và Hạ cũng đã bị cắt đứt.

Nghĩ đến đây, Tô Cẩm Thành thở dài, trong mắt lộ ra vẻ chua chát.

Anh ta vốn đến đây để tìm cô, là vì để ở bên cạnh cô.

Kết quả vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, nhưng không lâu sau đó lại bị ép phải chia tay.

Vốn dĩ giữa bọn họ đã không có tiến triển, Hạ vẫn không có tình cảm với anh ta, bây giờ chia tay, chỉ sợ là không thể tiếp tục được nữa.

“Không thể nào!” Kiều Phàm không biết Tô Cẩm Thành đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy Tô Cẩm Thành nói nhà họ Giang cũng không liên lạc với Tô Cẩm Thành, cũng không nói vị trí cho anh ta biết, phản ứng đầu tiên của Kiều Phàm là không tin.

Sau khi anh ta về nước, biết Giang Hạ hẹn hò với một người đàn ông khác thì anh ta đã bắt đầu điều tra người đàn ông này, biết vị trí của người đàn ông này ở trong lòng ba mẹ nhà họ Giang cao cỡ nào, ba mẹ nhà họ Giang thích anh ta đến cỡ nào.

Cho nên, làm sao ba mẹ nhà họ Giang không nói tung tích của bọn họ cho người đàn ông này biết chứ?

Huống hồ gì, người đàn ông này là vì con gái của bọn họ cho nên mới bị thương mà nhập viện.

“Không có gì là không thể, những gì anh ta nói đều là thật, đúng là nhà họ Giang không nói vị trí cho anh ta biết.” Lúc Tô Cẩm Thành đang mím chặt môi muốn nói gì đó, ở cửa liền truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Đường Hạo Tuấn.

Sắc mặt Kiều Phàm cứng lại, sau đó quay đầu cùng Tô Cẩm Thành nhìn ra cửa.

Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc một trước một sau bước vào phòng.

Đường Hạo Tuấn nhìn sắc mặt Kiều Phàm thay đổi không ngừng, anh lặp lại một lần nữa: “Anh đến đây tìm Tô Cẩm Thành đúng thật là tìm nhầm người rồi, bởi vì anh ta thật sự không biết.”