Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1204




Ba Giang ôm mẹ Giang, vừa buồn lại vừa tức: “Bà nói đúng, nếu như biết có ngày hôm nay thì năm đó tôi không nên giúp đỡ bọn họ.”

Ông và ba mẹ của Kiều Phàm là bạn bè, nghe ba mẹ Kiều Phàm nói là có người đuổi giết bọn họ, ông cảm thấy mình là bạn thì không thể cứ bỏ mặc không quan tâm như thế. Chính vì vậy, ông đã có lòng tốt ra tay giúp đỡ, không màn đến chuyện mình sẽ bị liên lụy, cũng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, không hề nghĩ ngợi gì mà dứt khoát ra tay giúp đỡ bọn họ, sắp xếp bọn họ đến một nơi để ẩn trốn, để sát thủ không tìm thấy bọn họ.

Nhưng mà kết quả thì sao?

Gia đình ông đổi lại cái gì đây?

Đổi lại hận thù của con bọn họ, sự tàn nhẫn của con bọn họ đối với Hạ.

Ông thừa nhận là hai vợ chồng ông không cẩn thận làm lộ vị trí của nhà họ Kiều, hại ba mẹ Kiều Phàm phải chết thảm, trong lòng ông vô cùng tự trách, cũng áy náy. Chính vì vậy mà mười mấy năm qua chưa có ngày nào ông thôi sống trong dằn vặt, cho dù nhìn thấy Hạ chìm đắm vào tình yêu với Kiều Phàm, có khả năng sẽ hủy hoại chính mình, ông cũng chưa từng lên tiếng ngăn cản Hạ lần nào.

Chỉ vì ông cảm thấy Hạ và Phàm ở bên nhau là chuyện tốt, có thể gả con gái cho Phàm, có thể đền bù cảm giác áy náy của mình đối với ba mẹ Phàm.

Nhưng mà Kiều Phàm nghìn lần vạn lần không nên trêu đùa tình cảm của Hạ.



Nếu như Kiều Phàm đã không thích Hạ, không chấp nhận Hạ, vậy thì đừng phát sinh quan hệ với Hạ, càng đừng để Hạ mang thai!

Bây giờ con gái đang mang thai, còn kêu Hạ phá bỏ. Hạ không chịu, lại dùng hai cái mạng già này để uy hiếp cô.

Rõ ràng là Kiều Phàm không yêu Hạ thì có thể trực tiếp đuổi Hạ đi, tại sao lại cứ tổn thương Hạ như thế?

Còn nữa, là nhà họ Giang ông có lỗi với nhà họ Kiều, nhưng mà phần tội lỗi này cũng không đến mức không thể tha thứ.

Nếu như năm đó không phải ông dứt khoát giúp đỡ nhà họ Kiều thì hai vợ chồng nhà họ Kiều đã bị sát thủ giết chết từ lâu rồi, ngay cả bản thân Kiều Phàm cũng không có cách nào sống sót mà sẽ bị giết theo.

Nhưng cũng bởi vì ông giúp đỡ người nhà họ Kiều chạy trốn thành công mới có thể để cho ba mẹ Kiều Phàm được sống lâu thêm một chút, mới có thể để cho Kiều Phàm được sống sót.

Có thể nói là nhà họ Kiều bọn họ vốn dĩ đã phải chết rồi, thậm chí còn bởi vì ông giúp đỡ cho nên mới giữ lại dòng máu nhà họ Kiều.

Nhưng mà Kiều Phàm chẳng những không biết ơn ông, ngược lại còn cảm thấy nhà họ Giang ông mới là hung thủ hại chết nhà họ Kiều.

Đạo lý gì đây chứ?

Nhà họ Giang ông vô tội mà.

Cho nên, bây giờ ba Giang vô cùng hối hận, hối hận năm đó mình đã giúp đỡ bọn họ.

Nếu như ông sớm biết gia đình mình bởi vì nhà họ Kiều mà sống trong đau khổ nhiều năm như thế, có nói cái gì ông cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nhà họ Kiều.

“Ông xã à, ông nói xem lần này Hạ có thể quên Phàm được không?” Khóc được một lúc, cảm xúc của mẹ Giang đã tốt hơn nhiều, bà thở sâu, tỉnh táo hỏi.

Ba Giang thở dài: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà cũng không có khả năng, nếu như nó có thể buông bỏ Kiều Phàm dễ dàng như thế thì nó đã không yêu Kiều Phàm rồi, yêu nhiều năm như thế không phải nói bỏ là có thể bỏ.”

Nghe thấy ba Giang nói như vậy, mẹ Giang cũng cảm thấy đau đầu: “Đúng vậy, ông nói xem, rốt cuộc là nhà họ Giang chúng ta đã gây ra nghiệt gì mà lại rơi vào trong tay nhà họ Kiều vậy chứ.”

Nhìn con gái gầy ốm như thế, trong lòng mẹ Giang đau đớn đến co rút.

Ba Giang lại thở dài: “Cứ coi như là đời trước chúng ta nợ nhà họ Kiều đi, cho nên đời này phải trả nợ, mà bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi thành phố Hải đến một quốc gia xa lạ, chúng ta không cần phải nghĩ chuyện gì hết. Sau này, người một nhà chúng ta hãy sống một cuộc sống yên ổn, có lẽ là thời gian dần dần trôi qua, Hạ có thể quên đi Phàm, chỉ cần Hạ buông tay được thì đời này nhà họ Kiều và nhà họ Giang chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

“Ông nói đúng.” Mẹ Giang gật đầu.

Sau đó, bà nghĩ tới chuyện nào đó, có chút áy náy mà nói: “À đúng rồi, cũng không biết là bây giờ Cẩm Thành ra sao nữa, Hạ nói bởi vì thằng bé ngăn cản Phàm buộc Hạ phá thai cho nên đã bị Phàm đánh bị thương nặng phải nhập viện, hai vợ chồng chúng ta còn chưa đến thăm nó nữa.”

“Tôi biết chứ.” Ba Giang thở dài: “Chờ đến khi máy bay hạ cánh thì hỏi chồng của Vy Vy thử đi, không phải là bà có số điện thoại liên lạc đó à? Gọi hỏi chồng Vy Vy về tình huống của Cẩm Thành xem sao, nói ra thì chúng ta nợ Cẩm Thành rất nhiều đó.”

“Còn phải nói, lần này Cẩm Thành cứu Hạ mà phải nhập viện, phần ân tình này chúng ta không thể trả nổi chứ đừng nói chi là lần này chúng ta rời đi liền mang ý nghĩa Cẩm Thành bị Hạ đơn phương chia tay.” Mẹ Giang cười khổ.

Ba Giang nhìn Giang Hạ: “Có lẽ là Cẩm Thành sẽ hiểu cho chúng ta mà, chờ sau khi chúng ta ổn định cuộc sống rồi thì sẽ liên lạc với Cẩm Thành, nói chuyện đàng hoàng với thằng bé.”

“Được.” Mẹ Giang gật đầu.

Sau đó, hai vợ chồng không nói gì nữa, cả hai trông chừng đứa con gái đang ngủ say, rơi vào trầm mặc.

Ở một bên khác, sau khi phần thi của ngày hôm nay kết thúc, Tống Vy và Trần Châu Ánh cùng nhau trở về biệt thự.

Vừa mới trở lại biệt thự, Tống Vy liền nhận được cuộc gọi của Hải Dương: “Mẹ ơi.”

Nghe thấy tiếng gọi non nớt của con trai, trái tim Tống Vy mềm nhũn hóa thành một vũng nước: “Bé cưng, con tìm mẹ có chuyện gì không vậy?”

“Con nhớ mẹ ạ.” Tống Hải Dương cười khanh khách.

Tống Vy cũng cười: “Mẹ cũng nhớ bé cưng nữa.”

“Còn có Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi cũng nhớ mẹ.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi ở bên cạnh Tống Hải Dương kéo kéo Tống Hải Dương rồi nói với điện thoại.

Tống Vy nghe thấy giọng nói của con gái, nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn: “Mẹ cũng nhớ Dĩnh Nhi.”

“Được rồi Dĩnh Nhi, em đi qua bên kia chơi đi, anh muốn nói chuyện với mẹ.” Thấy Tống Dĩnh Nhi muốn cướp điện thoại, Tống Hải Dương ngăn cản cô bé lại.

Dù sao thì cậu cũng không quên mình gọi điện thoại cho mẹ ngoại trừ nhớ mẹ, càng quan trọng hơn là có chuyện chính cần nói.

Tống Dĩnh Nhi cũng không phải là một đứa bé không hiểu chuyện, nghe thấy anh trai muốn nói chuyện với mẹ, mặc dù là không tình nguyện cho lắm, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn thu tay lại không còn giành điện thoại với Tống Hải Dương nữa.

“Được thôi, thế anh nói chuyện với mẹ đi.” Tống Dĩnh Nhi chu chu cái miệng nhỏ, buồn bã nói.

Tống Hải Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Một lát nữa anh sẽ dẫn em đi tìm bà Vương mua kem ăn nha.”

Nghe thấy có kem, trong nháy mắt hai mắt Tống Dĩnh Nhi liền phát sáng, vui vẻ vỗ tay: “Vâng ạ.”

Bởi vì ba đã quy định không cho phép cô bé và anh trai ăn kem hàng ngày, chỉ có thể ba ngày ăn một lần.

Mà ngày hôm trước cô bé vừa mới ăn rồi, cho nên tới ngày mốt mới có thể tiếp tục ăn.

Vì vậy mà cô bé vẫn luôn rất thèm, rất muốn ăn.

Bây giờ nghe thấy anh trai có cách để cho cô bé ăn kem, đương nhiên là cô bé vui mừng không thôi.

Tống Dĩnh Nhi nhảy nhót đi qua bên kia, rốt cuộc Tống Hải Dương cũng đã thảnh thơi nói chuyện chính với Tống Vy: “Mẹ ơi, lần trước mẹ kêu con tìm Hàn Thư ạ, con đã tìm được rồi.”

“Hả?” Tống Vy nhíu mày.

Cô biết ngay con trai muốn nói chuyện này với cô mà.

Tống Vy mừng rỡ hỏi: “Đang ở đâu vậy con?”

“Đang ở trong một câu lạc bộ. Mẹ, để một lát nữa con gửi vị trí cho mẹ nha.” Tống Hải Dương nói.

Tống Vy gật đầu: “Được, mẹ đã biết rồi, Hải Dương thật là giỏi.”

Nghe thấy lời khen của Tống Vy, Tống Hải Dương vô cùng vui vẻ, lại cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Nếu như không phải ba không cho cậu tiếp xúc máy tính với lý do là gây hại cho mắt.

Chắc chắn là cậu đã tìm ra người kia từ sớm.

Sau đó, Tống Vy lại nói chuyện với Hải Dương một lúc nữa rồi mới cúp máy.

Vừa mới cúp máy không lâu, Tống Vy nhận được email chứa vị trí của Hàn Thư mà Tống Hải Dương vừa mới gửi cho cô trong hộp thư.

Trần Châu Ánh đi lại gần xem cùng với cô.

Nhìn thấy địa chỉ trong email, khóe miệng giật giật: “Má ơi, lại là câu lạc bộ này.”

“Sao vậy, cậu biết hả?” Tống Vy quay đầu nhìn cô.

Trần Châu Ánh nhẹ gật đầu, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Tớ biết chứ, câu lạc bộ này rất nổi tiếng ở đây, là một câu lạc bộ vô cùng hỗn loạn, nói tóm lại là bên trong rất dơ bẩn.”