Nghĩ như vậy, tay Kiều Phàm siết chặt lại thành nắm đấm, sau đó đấm một đấm lên trên bàn.
Bởi vì đấm quá mạnh, các đốt ngón tay của anh ta đều bị rách da, máu tươi ứa ra.
Nhưng dường như Kiều Phàm không có cảm giác gì, cầm điện thoại di động lên rồi gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia điện thoại liền bắt máy: “Anh Kiều.”
“Cậu đi điều tra thử xem hai vợ chồng Giang Chấn Quân có đang ở nhà không?” Kiều Phàm siết chặt điện thoại, giọng nói lạnh lẽo lại vô tình.
Người ở đầu dây bên kia đáp lời: “Vâng.”
Kiều Phàm đặt điện thoại di động xuống, ánh mắt u ám khó đoán.
Qua khoảng mấy phút, điện thoại lại vang lên.
Kiều Phàm mặt không đổi sắc cầm điện thoại đặt ở bên tai: “Điều tra ra chưa?”
“Đã tra ra rồi anh Kiều, đúng là hai vợ chồng Giang Chấn Quân không có ở nhà, tôi đã đi lên lầu nghe ngóng, nghe hàng xóm nói là hai vợ chồng Giang Chấn Quân vừa mới gấp gáp bán nhà hồi sáng hôm nay và dọn đi rồi, về phần dọn đi đâu thì tôi không biết.”
Nghe xong lời này, trên mặt Kiều Phàm không hề có biểu cảm kinh ngạc, thay vào đó là vẻ âm trầm và lạnh lẽo.
Quả nhiên, hai vợ chồng này cũng đã đi rồi.
Hay, hay lắm.
Giang Hạ, cô đúng là có bản lĩnh mà.
Trên mặt Kiều Phàm lộ ra một nụ cười dữ tợn, cúp điện thoại di động.
Giang Hạ ơi là Giang Hạ, cô cho rằng cô chạy trốn thì tôi sẽ không tìm được cô ư?
Cứ chờ đó đi, cho dù có lật tung cả trái đất này lên thì anh ta cũng có thể tìm được cô.
Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì ngày hôm nay đã bỏ trốn.
Ở một bên khác, tập đoàn Đường thị.
Trình Hiệp đẩy cửa văn phòng Đường Hạo Tuấn ra rồi bước vào: “Sếp Đường, gia đình cô Giang đã đi rồi.”
Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu, nghe nói như thế cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời một câu: “Biết rồi.”
Nhiệm vụ chính của anh là đưa cả gia đình Giang Hạ đi, bây giờ gia đình bọn họ đã đi rồi, vậy thì anh cũng không cần quan tâm những cái khác.
Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn: “Nhưng mà sếp Đường, người mà chúng ta phái đến trông chừng nhà của ba mẹ cô Giang vừa mới truyền tin tức đến, nói là có người đến nhà ba mẹ cô Giang thăm dò, tôi đoán đó có lẽ là người của bác sĩ Kiều phái tới.”
Nghe nói như thế, Đường Hạo Tuấn dừng động tác đang viết lại: “Bình thường thôi, Kiều Phàm làm việc ở bệnh viện top 3, Giang Hạ mất tích, anh ta sẽ phát hiện nhanh thôi. Hơn nữa, Giang Hạ lại yêu Kiều Phàm sâu đậm như thế, cho dù có muốn rời khỏi thì cũng không có khả năng không để lại vài lời cho lời cho Kiều Phàm, căn cứ vào những gì mà Giang Hạ để lại, có thể đoán được sự ra đi của cô ta cũng không phải là sự ra đi tạm thời, có thể là cả phần đời còn lại anh ta nhớ đến Giang Hạ đưa ba mẹ rồi, đi cũng không phải là chuyện gì khó, có lẽ bây giờ anh ta cũng đã biết người giúp gia đình Giang Hạ chính là tôi.”
“Vậy thì bác sĩ Kiều có đối đầu với anh không?” Trình Hiệp có chút lo lắng.
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn lộ ra một độ cong khinh thường: “Kỹ thuật của Kiều Phàm cao, giao thiệp lại rộng, trong tay anh ta có một chút thế lực, Giang Hạ không thể đối phó với anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể. Kiều Phàm không phải là đối thủ của tôi, cho nên, tôi sợ phải đối đầu với anh ta à?”
Nghe anh nói như vậy, Trình Hiệp cảm thấy cũng đúng, nhẹ gật đầu rồi cũng không để ý gì nữa.
“Được rồi, cậu đi ra đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp lên tiếng, quay người đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại di động lên, dựa lưng vào ghế ngồi, gọi cho Tống Vy một cuộc điện thoại.
Tống Vy đang ở cuộc thi đang giám sát cuộc thi cùng với Trần Châu Ánh.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra xem một chút, thấy là Đường Hạo Tuấn gọi tới, miệng liền mỉm cười.
“Châu Ánh .” Tống Vy vỗ vỗ vai Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tớ ra ngoài nghe điện thoại đã, có chuyện gì thì gọi tớ nha.” Tống Vy chỉ chỉ vào điện thoại.
Trần Châu Ánh nhìn thấy hai chữ ông xã đang chớp chớp trên màn hình điện thoại của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc: “Chà chà, trước kia là ban đêm cứ dính nhau, bây giờ ngay cả ban ngày làm việc cũng phải gọi điện thoại tìm nhau, hai người thật là..."
“Được rồi nha.” Tống Vy dở khóc dở cười đánh gãy lời cô: “Đừng có nói đùa nữa, Hạo Tuấn gọi điện thoại cho tớ là muốn nói chuyện của Hạ, đừng có quên ngày hôm nay là thời điểm Hạ rời đi.”
Được cô nhắc nhở như thế, trong nháy mắt Trần Châu Ánh liền nhớ ra: “Đúng rồi, suýt chút nữa là tớ đã quên mất.”
“Thôi nha, tớ đi nghe điện thoại trước đã.” Tống Vy nói xong liền đứng dậy đi ngay.
Bọn họ là ban giám khảo, chỉ cần có thể quay về trong thời gian quy định là được rồi, cho nên giữa chừng ra ngoài nghe điện thoại cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc thi.
Dù sao cuộc thi cũng không phải là của bọn họ, mà là của tuyển thủ.
Tống Vy cầm điện thoại đi ra hành lang, lúc này mới ấn nghe: “Ông xã.”
“Giang Hạ và ba mẹ cô ta đi rồi.” Giọng nói dịu dàng của Đường Hạo Tuấn liền truyền đến.
Tống Vy cười: “Vậy à, vậy thì tốt quá, tất cả đều thuận lợi phải không?”
“Mọi thứ đều ổn, sau khi đi rồi thì Kiều Phàm mới phát hiện.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nghe thấy Kiều Phàm đã phát hiện gia đình Giang Hạ đi, ngoại trừ thở dài thì cũng không có gì là bất ngờ.
Bởi vì cô biết rằng Kiều Phàm sẽ phát hiện ra thôi.
Không phát hiện thì mới là kỳ quái đó.
Thậm chí, cô còn đoán được chắc chắn Kiều Phàm sẽ nghi ngờ là cô đã giúp đỡ Hạ đi.
Nói không chừng một lát nữa sẽ còn gọi điện thoại đến hỏi cô rằng mình đã giấu gia đình Hạ đi đâu rồi.
Nhưng mà lần này, cô giúp đỡ Giang Hạ đã khiến cho tình bạn giữa cô và Phàm hoàn toàn tan vỡ.
Thở dài, Tống Vy giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chỉ mong Phàm đừng làm loạn là được.”
Bây giờ, cô chỉ sợ là Phàm không thể chấp nhận được việc Hạ rời đi, từ đó lại nổi điên, gây ra một vài hành động không có lý trí.
Dù sao cũng không phải là anh ta chưa từng làm như thế.
Nhớ đến Kiều Phàm hại Hải Dương gặp phải tai nạn giao thông, khiến cho nhà cô bị cháy, Tống Vy liền đau đầu vô cùng.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, anh ta có muốn làm loạn cũng không được đâu.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, giọng nói âm trầm.
Tống Vy cười cười: “Vâng vâng vâng, có chồng của em ở đây, đương nhiên em yên tâm rồi. Nhưng mà Hạo Tuấn à, nếu như Phàm thật sự làm ra chuyện gì đó phát điên, em mong là anh nương tay, đừng làm tổn thương tới tính mạng của anh ta.”
Đường Hạo Tuấn biết tại sao cô muốn bảo vệ cho Kiều Phàm, anh rũ mắt trả lời: “Được rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ không lấy mạng của Kiều Phàm.”
Kiều Phàm đã cứu cô, đã cứu hai đứa bé.
Cho nên, chỉ dựa vào điểm này, anh không thể khiến Kiều Phàm phải chết.
Nhưng mà để Kiều Phàm hối hận cả đời, anh có thể làm được.
“Vậy là được rồi.” Nhận được lời hứa của người đàn ông, Tống Vy nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Tống Vy cất điện thoại, trở về địa điểm cuộc thi.
Trần Châu Ánh thấy cô quay về liền nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Hạ đã đi rồi.” Tống Vy gật đầu trả lời.
Trần Châu Ánh nhẹ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hi vọng là ở bên kia cậu ấy có thể có một cuộc sống nhẹ nhàng, đừng nhớ đến Kiều Phàm gì đó nữa, nếu không thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ bị trầm cảm.”
“Haiz, đúng vậy đó, tớ cũng đang lo lắng chuyện này. Nhưng mà có thể làm gì được đây, cuộc sống sau này chỉ có thể do cậu ấy làm chủ, chúng ta không thể giúp được.” Tống Vy lắc đầu.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Nói cũng phải. Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, nói đến nỗi tớ sắp bực rồi đây này, chú tâm quan sát cuộc thi đi.”
“Được.” Tống Vy nở nụ cười, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Ở một bên khác, trên máy bay, ba Giang và mẹ Giang nhìn Giang Hạ khóc đến mức ngủ thiếp đi, hai người liếc mắt nhìn nhau thở dài một hơi.
“Ông à, ông nói xem chúng ta làm như thế này là có đúng không?” Mẹ Giang lo lắng hỏi.
Ba Giang xoa xoa nếp nhăn trên trán: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà bây giờ chỉ có làm như vậy tôi mới thấy đúng.”
Hai vợ chồng đều rất mông lung.
Mẹ Giang đột nhiên che mặt rồi bật khóc: “Nếu như biết có ngày hôm nay, năm đó chúng ta đã không nên mạo hiểm giúp bọn họ, nếu không giúp bọn họ thì cái chết của bọn họ cũng sẽ không dính líu gì đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bị con của bọn họ ghi hận, càng sẽ không hại Hạ như bây giờ..."
Mẹ Giang khóc không thành tiếng.