Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1186




Ngoài ra, ban tổ chức sẽ bị người ngoài chê cười, sau này họ có muốn tổ chức một sự kiện lớn thì có lẽ hiệp hội cũng không phê chuẩn cho.

Dù sao hiệp hội cũng sẽ nghi ngờ liệu năng lực khảo hạch của ban tổ chức có đủ hay không.

Cho nên, dù có thế nào, cũng không thể để Giang Vân Khê rời đi.

Ai biết sau khi rời đi, Giang Vân Khê sẽ ra ngoài nói cái gì.

Nhân viên bảo vệ nghe được lời của người chủ trì thì lập tức chạy ra cửa, đứng nghiêm canh gác.

Giang Vân Khê quay đầu lại, nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Tiêu rồi, lần này cô ta tiêu đời thật rồi.

Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, suýt nữa thì cắn nát cả môi do dùng sức quá mạnh, trong lòng hối hận không thôi.

Hối hận tại sao lại phải xông pha vào cái vòng thiết kế vốn không thuộc về mình, rồi còn đọ sức với Tống Vy.



Nếu không làm vậy, bây giờ cũng không rơi đến bước này.

Nhưng bây giờ, có hối hận cũng vô ích.

Giang Vân Khê biết lần này mình ngã ngựa thật rồi.

"Cô Tống, sao cô biết Giang Vân Khê đã ăn trộm tác phẩm của người khác?" Một thí sinh tò mò hỏi.

Tống Vy cười: "Rất đơn giản, bởi vì tôi biết thí sinh Giang Vân Khê từ trước, cô ta hoàn toàn không phải nhà thiết kế, cũng chưa từng học thiết kế trang phục, càng không có tài năng về lĩnh vực này, một người như vậy sao có thể đi thi được?"

Mọi người gật đầu.

Một thí sinh khác nói: "Đúng vậy, xem ra vừa rồi tôi đã đoán đúng, Giang Vân Khê dựa vào việc ăn cắp thiết kế của người khác để bước chân vào cuộc thi."

"Đúng vậy." Tống Vy cầm lấy micro, sau đó nói tiếp: "Vì vậy, tôi rất tò mò, muốn điều tra xem tại sao Giang Vân Khê có thể tham gia cuộc thi. Sau khi nhìn thấy thiết vào cửa của Giang Vân Khê, tôi lập tức hiểu ra, hóa ra Giang Vân Khê đã ăn cắp thiết kế của người khác làm bước đệm lay động trái tim của các giám khảo, lấy được vé dự thi. Nói ra cũng thật buồn cười, thiết kế Giang Vân Khê dùng để vào cửa cũng là của tôi."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Giang Vân Khê không thể tin nổi.

Thiết kế mà Giang Vân Khê ăn cắp là của cô Tống!

Chuyện này...

"Cô Tống, chuyện này có thật không?" Có người sống sắng muốn xác minh.

Tống Vy gật đầu: "Đương nhiên là thật, mời mọi người xem cái này."

Cô nhấp vào máy tính, sau đó mọi người có thể nhìn thấy mười bản nháp thiết kế tinh xảo bật lên trên màn hình lớn.

"Mười bản thiết kế này chính là bước đệm mà thí sinh Giang Vân Khê đã sử dụng để tham gia cuộc thi, thành công lay động được trái tim giám khảo." Tống Vy nói.

Có người gật đầu: "Đúng là một thiết kế vô cùng cao cấp, nếu như tôi là giám khảo chấm thi, thấy có thí sinh vẽ được một thiết kế tiêu chuẩn như vậy, cho dù đối phương chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tôi cũng sẵn lòng cho cô ta một sân chơi để thể hiện bản thân."

"Tôi cũng vậy, với tài năng này, tôi cũng sẽ sẵn lòng."

Nói ra lời này đều là những người có tâm với nghề, hơn nữa còn rất yêu thích tài năng của các thí sinh.

Tống Vy nghe họ nói, hiểu ý cười một tiếng, sau đó lại nói: "Mà mười bản thiết kế này tôi đã đưa lên tài khoản MN và bị Giang Vân Khê ăn cắp."

"Không đúng, cô Tống, chúng tôi vừa xem qua trang chủ của cô, trên đó không có mười mẫu thiết kế này." Có người tò mò hỏi.

Tống Vy vẫn mang theo nụ cười trên mặt: "Đó là bởi vì sau khi biết được Giang Vân Khê ăn cắp thiết kế của tôi, tôi lập tức giấu mười bản thiết kế này đi, để chế độ mình riêng tư, tôi làm vậy cũng là vì ngày hôm nay."

"Ý của cô là gì?" Có người cảm thấy không hiểu.

Tống Vy trả lời: "Sau khi biết Giang Vân Khê ăn cắp bản thiết kế của mình, tôi định tìm cơ hội trực tiếp vạch trần cô ta, nhưng vì để tránh bứt giây động rừng, tôi đã đặc biệt giấu mười bản thiết kế này đi, khi Giang Vân Khê thấy trên mạng không còn bản thiết kế mà cô ta đã ăn cắp nữa, cô ta sẽ yên tâm, cho rằng tôi đã xóa thiết kế đi, như vậy, cô ta sẽ không phải lo lắng về việc có người nhìn thấy thiết kế rồi nghi ngờ cô ta đã ăn cắp thiết kế của người khác."

"Thì ra là vậy." Mọi người gật đầu.

Giang Vân Khê nhìn chằm chằm Tống Vy, hai mắt cô ta đỏ rực, cô ta nghiến răng nghiến lợi, như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Vy: "Cô tính kế tôi!"

Tống Vy cười chế giễu: "Tôi tính kế cô? Xin lỗi, tôi không đủ kiên nhẫn, cũng không có tâm trạng đó, đối với tôi mà nói, Giang Vân Khê cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới, chưa đủ tư cách để tôi tính kế. Kết cục mà cô gặp phải ngày hôm nay, còn không phải do chính cô làm ra sao? Tôi cũng đâu bảo cô làm vậy? Cho nên cô có tư cách gì nói tôi tính kế cô, cùng lắm là phá hủy cô thôi!"

Nghe vậy, đầu Giang Vân Khê nhất thời trống rỗng, mồm há hốc, không nói nên lời.

Đúng vậy, tất cả những thứ cô ta gặp phải hôm nay, chẳng phải đều do cô ta làm ra sao?

Không ai bảo cô ta làm vậy, tất cả đều là do tự cô ta làm.

Cho nên, cô ta thật sự không thể trách người khác.

Nhưng... cô ta không cam tâm!

Giang Vân Khê ngày càng siết chặt nắm tay, cuối cùng đột nhiên cầm chai nước trên bàn ném mạnh về phía Tống Vy.

Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

"Cô Tống!"

"Vy Vy!"

Tống Vy không ngờ Giang Vân Khê lại đột nhiên hóa chó càn cắn giậu, trực tiếp nổi điên rồi tấn công cô.

Tống Vy đang ngồi trên ghế sa lon, nhất thời quên phản ứng.

Giang Vân Khê nhìn Tống Vy, trong mắt đều là hận ý.

Cô ta không thể dùng tác phẩm đạo ý tưởng để đánh bại Tống Vy, ngược lại còn bị Tống Vy làm cho phải ngồi tù.

Đã vậy, cô ta sẽ để Tống Vy chết cùng mình.

Trước khi đi, có thể chỉnh đốn Tống Vy một trận, cũng chẳng thua thiệt gì.

Trúng, trúng, nhất định phải đập trúng!

Nhìn chai nước bay về phía Tống Vy, vẻ mặt của Giang Vân Khê dữ tợn, vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Bây giờ, cô ta đã có thể đoán được cảnh tượng sau khi Tống Vy bị đập trúng.

Khẳng định là vỡ đầu chảy máu.

Dĩ nhiên, nếu có thể hủy dung thì càng tốt.

"Vy Vy cẩn thận!" Nhưng diễn biến của sự việc luôn khiến người ta bất ngờ, đến phút cuối cùng cũng không biết được mọi việc sẽ diễn ra thế nào và kết quả ra sao.

Theo quan điểm của Giang Vân Khê, chai nước sẽ bay thẳng vào Tống Vy, thậm chí còn đập vào mặt Tống Vy.

Nhưng chỉ một giây trước khi chai nước đập trúng Tống Vy, một cánh tay đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt cô, sau đó vững vàng bắt lấy chai nước.

Là vệ sĩ của Tống Vy!

Giang Vân Khê thấy chai nước không đập trúng Tống Vy, ngược lại còn bị một tên vệ sĩ bắt được, thì tức giận muốn nổ tung.

Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là Tống Vy sẽ ăn đập, nhưng sao phút chót còn xuất hiện một tên ngáng chân!

Lúc này, Giang Vân Khê đã tức đến run cả người, con ngươi đỏ bừng như sắp chảy máu, trong lòng đầy sự không cam tâm.

Trong khi đó, tại bàn giám khảo, vệ sĩ bắt được chai nước cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là cậu ta tới kịp thời, nếu không mợ chủ đã bị đập trúng rồi.

Tống Vy cũng thở phào, vỗ ngực.

Trần Châu Ánh và những người có mặt cũng thở phào.

"Cảm ơn cậu, Đại Vệ." Tống Vy nhìn vệ sĩ cười, cảm ơn.

Trần Châu Ánh cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, Đại Vệ, may là cậu tới kịp, nếu không Vy Vy đã gặp phiền phức rồi."

Đại Vệ đặt chai nước xuống, gãi đầu cười: "Không có gì, bảo vệ mợ chủ là trách nhiệm của tôi, à đúng rồi, mợ chủ, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao." Tống Vy lắc đầu cười, đáp: "Chỉ hơi hoảng sợ thôi."

"Vậy tốt rồi." Đại Vệ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ sợ mợ chủ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tổng giám đốc trách tội xuống, họ cũng không gánh nổi.

"Đại Vệ, có phải các cậu đã quên mất một việc rồi không?" Lúc này, Trần Châu Ánh đột nhiên híp mắt lại, mặt lạnh như băng, nói: "Có người tấn công mợ chủ, còn ăn cắp tác phẩm của mợ chủ, các cậu còn không mau bắt người kia lại?"