Mọi người trào phúng giễu cợt nhìn Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê nhìn ánh mắt của bọn họ, nghe lời nói tràn đầy ác ý châm chọc của bọn họ, trong lòng vô cùng bi thương và khủng hoảng.
Bi là vì những người vừa mới ủng hộ cô ta, còn đứng về phía cô ta, mà bây giờ, vừa nhìn thấy Tống Vy đăng nhập vào trang cá nhân này, lập tức như cỏ đầu tường phản bội.
Không chỉ có vậy, mà còn đùa cợt cô ta!
Mà khủng hoảng chính là, lời những người này vừa nói.
Bây giờ Tống Vy đã chứng minh mình không sao chép, như vậy cái mà cô ta gọi là tố cáo không thành lập, đồng thời tố cáo của cô ta đối với Tống Vy, là vu khống, hơn nữa đã cấu thành tội danh.
Vậy cô ta, phải ngồi tù!
Càng nghĩ càng sợ, cơ thể Giang Vân Khê run lên kịch liệt, sắc mặt trắng như giấy.
Trần Châu Ánh thấy thế khinh bỉ nhếch miệng nói: “Vy Vy, cô ta sợ hãi kìa.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đã nhìn ra.”
“Thật là, còn tưởng sức chiến đấu của cô ta mạnh đến thế nào, thì ra cũng chỉ có vậy, chỉ dọa một chút đã không chịu được.” Trần Châu Ánh cạn lời duỗi thẳng vai.
Tống Vy cười cười, sau đó lấy điện thoại ra: “Nếu như các vị đã thấy được đây là mạng xã hội của tôi, tin tôi không sao chép, vậy thì sau đó, tôi sẽ gọi cho sư phụ tôi cùng với những thiết kế sư đỉnh cấp, để bọn họ chứng thực tôi có phải Mina hay không.”
Nói xong, cô gọi cho sư phụ mình đầu tiên, bậc thầy Mercedes.
Là đồ đệ của Mercedes, thân phận khác của Tống Vy, không ai có thể rõ hơn ông rồi.
Thậm chí cái tên Mina còn do chính bậc thầy Mercedes đặt cho.
Nghe bậc thầy Mercedes chứng thực thân phận Mina này của Tống Vy, mọi người rõ ràng đã hoàn toàn không hoài nghi chuyện Tống Vy là Mina, tất cả đều tin.
Nhưng mà Tống Vy vẫn dựa vào lời nói trước đó của mình, tiếp tục gọi cho đại sư khác.
Dù sao chỉ gọi cho một mình bậc thầy Mercedes, có chút cảm thấy không công bằng.
Bậc thầy Mercedes là thầy của cô, có người có thể sẽ cảm thấy bậc thầy Mercedes vì đệ tử, vì mình mà làm chứng giả.
Cho nên Tống Vy vẫn gọi cho đại sư khác.
Những đại sư kia đều là người biết rõ thân phận kia của Tống Vy, lúc nghe thấy Tống Vy cần bọn họ làm chứng, đương nhiên đồng ý ngay.
Nhiều đại sư như vậy đứng về phía Tống Vy, chứng thực Tống Vy là Mina, mọi người ở đây đương nhiên cũng không còn gì để nói.
Từ lúc bắt đầu, những thí sinh không thích Tống Vy cũng chỉ bĩu bĩu môi, không nói gì.
Mà những thí sinh sùng bái Tống Vy, thích Tống Vy, biết Tống Vy không sao chép, sau đó lại biết Tống Vy là Mina, thì cả đám kích động hưng phấn không chịu được.
Nhất là thí sinh lúc trước có quan hệ tốt với Giang Vân Khê kia, nhìn Tống Vy càng kích động muốn khóc, trong mắt không giấu được vui mừng: “Thật tốt quá, tôi biết cô Tống sẽ không làm chúng ta thất vọng!”
Giống như là nghe thấy lời cô ấy nói, Tống Vy nhìn về phía cô ấy, nháy nháy mắt với cô ấy.
Thí sinh nhìn thấy rồi, càng hạnh phúc thiếu chút nữa ngất đi.
Tống Vy cầm mic, ánh mắt nhìn Giang Vân Khê sắc mặt đã tái nhợt, sợ ngây người: “Thí sinh Giang Vân Khê, hiện tại kết quả đã được chứng thực, tôi không sao chép, tất cả thiết kế tôi sao chép mà cô đưa ra, đều là của chính tôi, bây giờ cô còn gì để nói?”
“Tôi…tôi…” Giang Vân Khê theo bản năng lùi về sau, miệng ngập ngừng, ấp úng không nói thành lời.
Cô ta còn gì để nói?
Không, cô ta căn bản không có gì để nói.
Cô ta vốn tưởng rằng, kế hoạch của mình sẽ thành công, Tống Vy thật sự sao chép.
Nhưng mà kết quả lại xoay ngược lại, Tống Vy không sao chép, chứng cứ cô ta lấy ra lại chứng minh Tống Vy không sao chép.
Cô ta không có cách nào đánh Tống Vy rơi xuống, mà chính cô ta, lại gặp phải hoàn cảnh bị đánh xuống.
Đều do Hàn Thư, đều do người phụ nữ kia!
Người phụ nữ kia nói Tống Vy sao chép, kết quả căn bản không có.
Cô ta bị người phụ nữ Hàn Thư kia hại thảm rồi.
Hai tay Giang Vân Khê đan chặt vào nhau, cả người run lên.
Tống Vy thấy cô ta không nói lời nào, cười lạnh, lại nói: “Thí sinh Giang Vân Khê, cô cho rằng cô không nói lời nào, là có thể tránh được mọi thứ sao? Thật xin lỗi, cái này không thể, căn cứ vào luật hình sự nước ta, kỳ thật tội vu khống phạt cực kỳ nhẹ, nhiều nhất chỉ là tạm giam một thời gian ngắn và phạt tiền, chỉ có loại tình tiết ác liệt, hơn nữa là hủy diệt mọi thứ của người bị vu khống, mới bị phán ba năm.”
Nghe như thế, mắt Giang Vân Khê lại sáng lên.
Cô ta thừa nhận, chính mình tố cáo Tống Vy sao chép là giả, cấu thành tội vu khống.
Nhưng mà bản thân mình cũng không làm Tống Vy thế nào cả, Tống Vy cũng không bị thiệt hại, cho nên cô hẳn là xem như tình tiết không nặng đi?
Nếu tình tiết không nặng, vậy hẳn là cũng chỉ tạm giam hoặc phạt tiền.
Kết quả như vậy, cô ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao cũng qua rất nhanh.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tống Vy lại trực tiếp đánh Giang Vân Khê rớt xuống hầm băng.
“Nhưng mà thật xin lỗi thí sinh Giang Vân Khê, cô vu khống tôi cũng không phải là chuyện nhỏ, tình tiết đã rất ác liệt, tạo thành ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tôi, nếu như không phải cuối cùng tôi chứng minh được chính mình không sao chép, kết quả của tôi, chính là bị phong sát trong giới thiết kế, bị toàn thế giới phỉ nhổ, cho nên tôi sẽ làm đơn xin, xử phạt nặng với cô, ba năm!” Tống Vy nhìn cô ta, lạnh lùng nói.
Ba năm?
Đồng tử Giang Vân Khê co rụt lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tống Vy: “Cô dựa vào cái gì mà muốn phạt tôi ba năm? Tôi vừa rồi cũng không tạo thành thương tổn thực chất với cô, Tống Vy, cô đây là cố ý chơi tôi, cố ý quan báo tư thù!”
Cô chỉ vào Tống Vy, sắc mặt nhăn nhó quát.
Tống Vy bưng cà phê lên nhấp vào ngụm, nhàn nhạt châm chọc nói: “Quan báo tư thù? Thật xin lỗi, tôi cũng không phải là cô, phẩm hạnh không thấp kém đến vậy, tôi chỉ là thật sự cầu thị mà thôi, đúng vậy, cô không tạo thành tổn thương thực chất với tôi, phán không đến ba năm, tối đa cũng chỉ một năm, nhưng lại thêm tội danh cô lấy trộm tác phẩm của người khác thì sao?”
Lúc này, cả người Giang Vân Khê lập tức cứng lại, cả người giống như là mất đi tri giác, đứng một chỗ không nhúc nhích.
Mà những người có mặt đều ngẩn ra.
Lấy trộm tác phẩm của người khác?
“Không thể nào, cô Tống nói, Giang Vân Khê lấy trộm tác phẩm của người khác?”
“Tôi cũng nghe thấy rồi, vừa rồi Giang Vân Khê còn tố cáo cô Tống sao chép, lúc này cô Tống lại tố cáo Giang Vân Khê lấy trộm tác phẩm của người khác, cái này…cái này nghe vào, sao lại kịch tính như vậy?”
“Tôi cũng thấy thế, nhưng mà tôi tin lời của cô Tống, Giang Vân Khê lấy trộm tác phẩm của người khác, lúc trước tôi đã cảm thấy Giang Vân Khê rất kỳ lạ, rõ ràng là nhà thiết kế, đều đã có thể đến thi đấu, nhưng mà rất nhiều thứ chuyên nghiệp đều không biết, tôi đã tò mò đến cùng cô ta sao có thể đến cuộc thi, bây giờ tôi mới hiểu, nói không chừng là lấy trộm tác phẩm của người khác đến thi, trên thực tế bản thân căn bản không biết thiết kế.”
“Cô nói như vậy tôi cũng cảm thấy đúng, hôm qua chúng ta cơ bản đều cùng nộp bản thiết kế lên, chỉ có cô ta không nộp, lúc rời đi, tôi còn đặc biệt liếc qua bản thiết kế của cô ta, thiết kế thật là rất tốt, nhưng mà kỳ quái lại, đường nét thiết kế lại vô cùng non nớt, hoàn toàn không giống như một người biết thiết kế tốt như vậy vẽ ra được, lúc ấy tôi còn không cảm thấy có gì nghiêm trọng, thì ra căn bản cô ta không biết thiết kế, chỉ là lấy trộm của người khác, cho nên thiết kế tốt, nhưng đường nét lại non nớt.”
Nghe được lời của mọi người, bắp chân của Giang Vân Khê cũng run lên.
Cô ta nhúc nhích chân, lui về sau, giống như muốn rời đi.
Nhìn ra cô ta muốn làm gì, ánh mắt người dẫn chương trình hơi híp lại, lập tức dặn dò: “Giữ cửa lại, không được để cô ta rời đi!”
Giang Vân Khê lấy trộm thiết kế của người khác, tiến vào cuộc thi, không thể nghi ngờ là tát một cái thật mạnh vào những người tổ chức bọn họ.
Nếu truyền ra ngoài, uy nghiêm và mặt mũi của bên phía tổ chức bọn họ, đều mất sạch.