Người dẫn chương trình nhìn về phía phòng quay.
Ý bảo họ tạm thời tắt các camera, không quay lại những chuyện sắp tới rồi hãy phát sóng.
Nếu không uy quyền cuộc thi này của họ sẽ bị người ngoài giới chất vấn.
Bên phía phòng quay đương nhiên cũng biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, ngay khi người dẫn chương trình nhìn sang, họ đã lập tức dừng tất cả các máy quay lại.
Sau đó đạo diễn làm động tác OK với người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình gật đầu, lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Giang Vân Khê: “Cô nói cô muốn tố cáo người ăn cắp ý tưởng, vậy bây giờ cô có thể nói người ăn cắp ý tưởng là ai được rồi đấy.”
“Đương nhiên!” Giang Vân Khê mỉm cười, giơ tay lên chỉ vào ghế ban giám khảo, chỉ thẳng vào Tống Vy: “Người tôi muốn tố cáo ăn cắp ý tưởng là cô ta, thành viên ban giám khảo Tống Vy!”
Lời này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.
“Không thể nào!” Rất nhiều thí sinh đang có mặt đều là fan của Tống Vy.
Cho nên khi nghe Giang Vân Khê nói Tống Vy ăn cắp ý tưởng, phản ứng đầu tiên của họ là không có khả năng này.
Ngay cả người từng xem tác phẩm của MN cũng không hoàn toàn tin rằng Tống Vy là người ăn cắp ý tưởng.
“Có gì mà không thể, điều tôi nói đều là sự thật.” Giang Vân Khê nhìn những thí sinh không tin Tống Vy ăn cắp ý tưởng mà lòng tức muốn chết, đồng thời cũng cực kỳ ghen tỵ.
Cô ta không hiểu Tống Vy có gì tốt, có một fan cứng thôi chưa đủ, mà còn rất nhiều người tin tưởng Tống Vy không ăn cắp ý tưởng.
Đúng là làm cô ta tức chết mà.
Trên ghế ban giám khảo, khi Giang Vân Khê đứng dậy nói muốn tố cáo người ăn cắp ý tưởng là Tống Vy đã biết cô ta muốn tố cáo mình.
Vậy nên nghe Giang Vân Khê nói vậy, cô mới không cảm thấy ngạc nhiên, mà chỉ có cạn lời.
Cô ăn cắp ý tưởng?
Sao cô lại không biết mình ăn cắp ý tưởng nhỉ?
Trần Châu Ánh ở bên cạnh cô ghế lại gần: “Vy Vy, cậu nghe thấy chưa? Cô ta nói cậu ăn cắp ý tưởng đấy.”
“Cô ta nói lớn như vậy, sao tớ lại không nghe thấy.” Tống Vy lườm cô ấy.
Trần Châu Ánh cười hì hì hai tiếng: “Vy Vy, cậu thật sự ăn cắp ý tưởng à?”
Tống Vy nhún vai: “Cậu nghĩ tớ có ăn cắp ý tưởng không?”
“Không.” Trần Châu Ánh lắc đầu: “Cậu bình tĩnh, không sợ hãi như vậy, mọi người đều nhìn ra được cậu không ăn cắp ý tưởng, nếu không cậu đã chẳng thể bình tĩnh được thế này, vậy nên tớ mới thắc mắc tại sao cô ta lại một mực khẳng định là cậu ăn cắp ý tưởng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta dường như cũng không giống như cố tình vu khống cậu.”
“Ai biết được, chúng ta cứ xem tiếp đi, nếu cô ta đã khẳng định là tớ ăn cắp ý tưởng thì đương nhiên sẽ đưa ra bằng chứng, tớ muốn xem xem cô ta sẽ lấy ra bằng chứng gì.” Tống Vy nheo mắt nói nhỏ.
Người dẫn chương trình cũng không thể ngờ người Giang Vân Khê muốn tố cáo lại là Tống Vy.
Anh ta còn tưởng là thí sinh nào đó cơ.
Dù sao tố cáo thí sinh mới là tình huống bình thường, vì như vậy chẳng những có thể loại bỏ con chuột khỏi giới thiết kế, mà còn có thể loại bỏ một đối thủ cho mình.
Nhưng anh ta không ngờ rằng Giang Vân Khê không chơi theo lẽ thường, cô ta không tố cáo thí sinh mà lại tố cáo thành viên ban giám khảo.
Chưa nói thành viên ban giám khảo không có bất kỳ mối quan hệ cạnh tranh nào với cô ta, cô ta tố cáo thành viên ban giám khảo không giúp được gì cho bản thân.
Chỉ nói đến thành viên ban giám khảo mà cô ta tố cáo thôi, khẳng định cô ấy sẽ không bao giờ ăn cắp ý tưởng.
Cô Tống chẳng những là phu nhân sếp tập đoàn Đường Thị, còn là học trò của Mercedes, một trong những người tài năng hàng đầu được thế giới công nhận. Người như vậy sao có thể ăn cắp ý tưởng?
Nghĩ như vậy, người dẫn chương trình nhìn Giang Vân Khê với khuôn mặt không mấy dễ chịu, ánh mắt lạnh lùng: “Thí sinh này, cô chắc chắn người cô muốn tố cáo là cô Tống chứ?”
“Đúng.” Giang Vân Khê gật đầu.
Vẻ mặt người dẫn chương trình lại càng thêm khó coi: “Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô chắc chứ? Cô phải biết rằng nếu đến cuối cùng điều cô tố cáo là giả, cô Tống không ăn cắp ý tưởng thì việc tố cáo của cô hôm nay sẽ phải trả cái giá đắt, bởi nó liên quan đến tội cố ý vu khống hãm hại người khác. Chúng tôi sẽ huỷ bỏ tư cách dự thi của cô, cũng sẽ thông báo tội danh của cô cho toàn thế giới, vậy nên hãy suy nghĩ kỹ, cô vẫn định tố cáo chứ?”
Nghe vậy không biết vì sao trong lòng Giang Vân Khê lại hơi hoảng sợ, đã không còn kiên định nhất quyết muốn tố cáo như lúc đầu nữa, cô ta đã bắt đầu dao động.
Nhưng khi nhìn thấy xấp ảnh trên bàn, sự dao động này đã lập tức tan biến, lòng cô ta lại trở nên kiên định.
Giang Vân Khê, không được để lời của người dẫn chương trình ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tống Vy mang tội danh ăn cắp ý tưởng đứng ở vị trí rất cao, đương nhiên người dẫn chương trình sẽ thiên vị cô, vậy nên mới cố ý nói những lời đó để khiến cô ta dao động, để cô ta không tố cáo Tống Vy nữa.
“Mày không được để bọn họ được như ý, để bọn họ được toại nguyện, mày đang hành thiện trừ ác, không được để những tư bản này đánh bại.”
Giang Vân Khê thầm cảnh cáo mình trong lòng, sau đó gật đầu thật mạnh với người dẫn chương trình: “Đúng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi phải tố cáo, là một nhà thiết kế, tôi cảm thấy không thể để cho hành vi xấu xa như ăn cắp ý tưởng này tiếp tục diễn ra nữa, cũng không thể để kẻ ăn cắp ý tưởng làm cô giáo hướng dẫn của mình, đây là sự sỉ nhục đối với chúng tôi, nên tôi nhất định phải vạch trần cô ta.”
Giang Vân Khê lại chỉ vào Tống Vy.
Một số thí sinh không thích Tống Vy đương nhiên tin lời Giang Vân Khê nên hùa theo.
“Đúng, kẻ ăn cắp ý tưởng dựa vào đâu mà có thể đứng ở nơi cao, làm ban giám khảo và giáo viên hương dẫn chúng tôi? Thậm chí cô ta còn không xứng nhận được công nhận là người tài năng hàng đầu thế giới, nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, v.v.”
“Đúng thế, cô ta không xứng!”
Có người ủng hộ Giang Vân Khê, đương nhiên cũng có người phản bác.
Thí sinh có quan hệ tốt với Giang Vân Khê lúc trước lập tức đứng lên: “Các cô nói linh tinh, cô Tống không thể nào ăn cắp ý tưởng được, tôi tin chắc rằng cô ấy không làm điều đó.”
Cô ấy nhìn Tống Vy, trong mắt đầy vẻ tin tưởng, cũng đầy vẻ cầu xin.
Cô ấy tin Tống Vy không ăn cắp ý tưởng, nhưng đồng thời cũng cầu xin Tống Vy nói cho cô ấy biết kết quả, nói rằng cô không ăn cắp ý tưởng, cầu xin Tống Vy đừng để mình thất vọng.
Trần Châu Ánh thấy vậy thì hơi cảm khái, nói với Tống Vy: “Vy Vy, cô bé fan này của cậu không tệ, dưới tình huống này mà vẫn kiên quyết tin tưởng cậu như vậy.”
Tống Vy cười gật đầu: “Đúng, cô ấy rất tốt, bất kể là ai, khi bị chất vấn thế này, có người đứng ra kiên định nói rằng tin tưởng mình, đúng là điều rất cảm động, tớ đánh giá cô ấy rất cao.”
Nói xong Tống Vy cười nhẹ với thí sinh đó, làm khẩu hình miệng.
Thí sinh ấy nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, hiểu được khẩu hình của cô thì cũng cười.
Cô Tống đáp lại cô ấy.
Cô Tống cảm ơn cô ấy đã tin tưởng mình, cô Tống nói sẽ không khiến cô ấy thất vọng.
Như vậy nghĩa là cô Tống không ăn cắp ý tưởng đúng không?
Thí sinh ấy kích động bật cười.
Người dẫn chương trình nhìn mọi người tranh luận ồn ào không dứt thì sắc mặt rất khó coi, anh ta cầm chặt micro: “Đủ rồi, tất cả trật tự đi, ầm ĩ thành ra thể thống gì nữa? Các cô coi đây là nơi nào? Chợ bán rau à? Còn là các nhà thiết kế trẻ tài năng đến từ các quốc gia khác nhau nữa, ai cũng cãi nhau ầm ĩ như những bà đanh đá ngoài chợ.”
Nghe người dẫn chương trình nói thế, thí sinh của hai bên đang tranh luận lập tức ngậm miệng, không nói nữa.
Người dẫn chương trình thấy mọi người đã yên lặng thì mới lại nhìn Giang Vân Khê, ánh mắt càng lúc càng lạnh: “Nếu cô đã khẳng định cô Tống ăn cắp ý tưởng, vậy cô có bằng chứng không? Nếu cô không có bằng chứng thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đưa cô đi.”
“Tôi dám nói như vậy, đương nhiên là có bằng chứng.” Giang Vân Khê cười đắc ý, sau đó chỉ vào xấp ảnh trên bàn trước mặt mình: “Bằng chứng của tôi chính là những tấm ảnh này, những tấm ảnh này đều là ảnh so sánh, trên đó là tác phẩm của kẻ ăn cắp ý tưởng Tống Vy và tác phẩm của nhà thiết kế gốc, các anh xem xong sẽ biết điều tôi nói có phải là thật hay không hay!”