Cô ta lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh, nặng nề ném tới trước mặt thí sinh kia.
Thí sinh ngờ vực cúi xuống nhìn, thấy những tấm ảnh này đều là bản vẽ thiết kế.
Nhưng mỗi bức ảnh đều được chia thành hai nửa, là hai bản vẽ thiết kế nhưng độ giống nhau của hai bản vẽ là rất lớn, lớn đến mức gần như là giống hệt.
Tóm lại ngoài một số chi tiết nhỏ thì hoàn toàn giống nhau.
Nhìn những bức ảnh này, tay thí sinh kia run lên bần bật.
Bởi vì cô ấy đã từng thấy những thiết kế ở bên phải bức ảnh, đều là thiết kế của cô Tống.
Cô là fan của nhà thiết kế Tống, đương nhiên biết mọi tác phẩm của cô, vậy nên cô ấy có những tác phẩm nào, cô đều biết.
Nếu các thiết kế bên phải đều là của nhà thiết kế Tống.
Vậy bên trái là của ai?
Dường như nhìn ra thí sinh kia đang nghĩ gì, Giang Vân Khê khoanh tay trước ngực, cười khẩy: “Bên phải là thiết kế của cô Tống của cô, còn bên trái là tác phẩm của nhà thiết kế tên MN, tác phẩm của nhà thiết kế này đều đã được đăng lên mạng từ rất lâu trước đây, còn tác phẩm của nhà thiết kế Tống của cô đều được đăng lên sau này, vậy nên bây giờ cô dám nói cô Tống của cô không ăn cắp ý tưởng không?”
Thí sinh kia nghe thấy lời này, đồng tử co lại, bàn tay càng lúc càng run dữ dội hơn.
Rõ ràng trong lòng cô ấy đã không còn bình tĩnh được nữa.
Nhưng nghĩ đến sự sùng bái của mình dành cho Tống Vy, cô ấy vẫn lên tiếng bênh vực Tống Vy: “Tôi không tin đây là sự thật. Tài năng của cô Tống là điều mọi người đều thấy, cô ấy sẽ không ăn cắp ý tưởng của người khác, còn nữa cô nói cô Tống ăn cắp ý tưởng của MN, vậy cô nói cho tôi biết MN là ai? Nếu cô Tống ăn cắp ý tưởng của cô ấy, vậy chắc chắn cô ấy phải là người rất có tài đúng không, người như vậy mà lại chẳng có tí danh tiếng nào à? Không công khai tác phẩm của mình trước công chúng như vậy sao? Trước giờ tôi chưa nghe tới người này bao giờ, cũng chưa thấy những tác phẩm này bao giờ, vậy nên cô có chứng cứ gì mà nói là ăn cắp ý tưởng, cô gọi người tên MN ra đây đi!”
Vẻ mặt Giang Vân Khê trở nên hơi khó coi.
Gọi MN ra ư?
Đương nhiên cô ta cũng muốn, chỉ cần chủ nhân của những tác phẩm này đứng ra tố cáo Tống Vy thì Tống Vy thậm chí sẽ chẳng có cơ hội trở mình.
Chỉ là cô ta không dám liên hệ với MN.
Vì cô ta cũng từng dùng tác phẩm của MN.
Thấy Giang Vân Khê không nói, thí sinh kia nở nụ cười đắc ý: “Quả nhiên cô không dám gọi, nói lên rằng những điều này vốn là giả, không hề có người tên là MN, tác phẩm bị ăn cắp ý tưởng mà cô nói chắc chắn là cô cho người sửa lại từ tác phẩm của cô Tống, sau đó lấy cớ là nhà thiết kế Tống ăn cắp ý tưởng, cô…”
“Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi mà cô vẫn không chịu tin, nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cô tâm phục khẩu phục. Tôi gửi link cho cô, cô tự vào mà xem rốt cuộc tôi nói đúng hay sai!" Giang Vân Khê nói xong thì bấm điện thoại, gửi một đường link cho thí sinh kia.
Trước đây là bạn bè nên có thông tin liên lạc của nhau cũng là điều bình thường.
Thí sinh kia nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy Giang Vân Khê gửi cho mình một đường link.
Cô thấp thỏm nhấn vào, nhìn thấy trang chủ của một blooger tên MN.
Giang Vân Khê cong môi cười: “Lướt xuống dưới cô sẽ biết là tôi có nói dối không!”
Thí sinh ấy giữ chặt điện thoại, sau đó ngờ vực lướt xuống dưới.
Cô vốn không tin thần tượng của mình ăn cắp ý tưởng, nhưng càng lướt xuống dưới trái tim cô càng nguội lạnh, càng nặng nề…
Bởi vì những gì cô nhìn thấy giống như những gì Giang Vân Khê nói.
Cô là người hiểu cô Tống nhất, biết mỗi một tác phẩm của Cô Tống, bao gồm cả ngày ra mắt, ngày phiên bản được phát hình…
Nhưng tác phẩm của cô Tống lại tương tự như tác phẩm của MN, đúng là MN đăng lên mạng trước, tác phẩm của cô Tống đăng lên sau.
Vậy cô Tống thật sự ăn cắp ý tưởng sao?
Thí sinh đã không chỉ run tay mà đến cơ thể cũng đều run rẩy.
Không, không thể nào!
Sao cô Tống có thể ăn cắp ý tưởng được?
Cô ấy tài giỏi như vậy, tài năng như thế!
Hơn nữa cô còn tận mắt nhìn thấy cô Tống tham gia cuộc thi, cũng nhìn thấy bản vẽ thiết kế tại cuộc thi của cô Tống, bộ quần áo đẹp như vậy chắc chắn không phải do người ăn cắp ý tưởng có thể vẽ ra.
Vì vậy cô vẫn không tin cô Tống ăn cắp ý tưởng.
Nhưng tác phẩm của MN đúng là được đăng lên mạng trước cô Tống…
Thí sinh cắn môi, không biết phải làm thế nào.
Giang Vân Khê thấy cô cúi đầu, dáng vẻ thất vọng thì nở nụ cười tự đắc: “Thế nào? Bây giờ cô đã biết tôi không lừa cô rồi chứ, cô Tống mà cô sùng bái là kẻ ăn cắp ý tưởng!”
“Cô nói linh tinh.” Thí sinh đỏ mắt: “Cô Tống sẽ không ăn cắp ý tưởng, cô ấy sẽ không bao giờ ăn cắp ý tưởng, đúng là MN này đăng tác phẩm lên trước cô Tống, nhưng cô Tống là người rất nổi tiếng, MN không thể không biết Cô Tống, nếu cô ấy nhìn thấy Cô Tống ăn cắp ý tưởng từ tác phẩm của mình, cô nghĩ cô ấy sẽ không làm ầm lên ư?”
Dù sao nếu thiết kế của mình bị ăn cắp ý tưởng, lại còn trở nên nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.
Cô chắc chắn sẽ vạch mặt kẻ ăn cắp ý tưởng kia, còn khiến cho kẻ đó phải trả cái giá đắt.
Nhưng nếu cô Tống thật sự ăn cắp ý tưởng, còn ăn cắp lâu như vậy, tại sao MN lại chưa từng làm ầm lên?
Điều này rõ ràng là không bình thường.
Nhưng Giang Vân Khê lại nói: “Lỡ như Tống Vy uy hiếp cô ấy, để cô ấy không thể làm lớn chuyện thì sao? Đừng quên thân phận của Tống Vy, với cô ấy mà nói, chuyện này cực kỳ dễ dàng.”
Thí sinh tái mặt, hoàn toàn không nói nên lời.
Giang Vân Khê hừ một tiếng, cầm bức ảnh lên, nhìn Tống Vy ở ghế giảm khảo rồi nheo mắt lại.
Lúc này cuộc thi đã bắt đầu, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu cầm micro chuẩn bị công bố chủ đề cuộc thi.
Giang Vân Khê đột nhiên đứng dậy: “Chờ một chút.”
Cô ta vừa lên tiếng, sảnh thi đấu rộng lớn lập tức im lặng, mọi người đều nhìn cô ta.
Người dẫn chương trình cau mày, hiển nhiên không hài lòng với việc Giang Vân Khê ngắt lời mình, nhưng vẫn hỏi: “Thí sinh này có ý kiến gì sao?”
“Tôi muốn tố cáo!” Giang Vân Khê lên tiếng nói ra bốn chữ.
Bốn chữ này lập tức gây náo động cả hiện trường.
Phải biết rằng 80% những người ở đây đều là nhà thiết kế.
Cho nên người cô ta muốn tố cáo đương nhiên cũng là nhà thiết kế.
Mà nhà thiết kế thì có gì đáng để tố cáo?
Đương nhiên là ăn cắp ý tưởng, mua chuộc ban giám giảo…
Cho nên khi nghe Giang Vân Khê muốn tố cáo, một vài nhà thiết kế đã bắt đầu hoảng hốt, sắc mặt hơi khó coi.
Trần Châu Ánh ở chỗ ngồi của ban giám khảo cau mày nhìn Tống Vy bên cạnh: “Cậu nghĩ có phải cô ta nhằm vào chúng ta không?”
“Rất có thể.” Tống Vy nheo mắt: “Trước khi vào cô ta đã nói những lời đó, hơn nữa người cô ta hận nhất ở đây là tớ, vậy nên người cô ta muốn tố cáo chắc cũng là tớ.”
“Nhưng cậu có gì để cô ta tố cáo chứ?” Trần Châu Ánh thắc mắc.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết, tớ cũng đang nghĩ xem mình đã làm gì sai, nhưng không nghĩ ra được, vậy nên bây giờ tớ cũng muốn biết rốt cuộc cô ta muốn tố cáo tớ điều gì.”
Tóm lại cô không nghĩ rằng mình đã làm chuyện gì sai.
Cho nên dù Giang Vân Khê thật sự tố cáo cô thì cô cũng không sợ.
Người dẫn chương trình nhìn Giang Vân Khê: “Cô nói cô muốn tố cáo?”
“Đúng, tôi tố cáo có người ăn cắp ý tưởng tác phẩm của người khác.” Giang Vân Khê hất cằm nói lớn.
Mọi người lập tức hít vào một hơi.
Nét mặt người dẫn chương trình cũng trở nên nghiêm túc.
Ăn cắp ý tưởng!
Đây là một từ rất nhạy cảm.
Mọi người đều trong giới thiết kế, ghét nhất là người ăn cắp ý tưởng.
Đồng thời, họ là ban tổ chức cuộc thi, nếu để người ăn cắp ý tưởng tham gia cuộc thi thì không phải điều có lợi cho ban tổ chức bọn họ.
Bởi người ngoài giới sẽ nghi ngờ mắt nhìn của ban tổ chức trong việc tuyển chọn thí sinh và nghi ngờ khả năng kiểm rta các thí sinh trước cuộc thi.
Vì vậy người dẫn chương trình buộc phải trở nên chú trọng.