Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1141




Cô mỉm cười nhìn anh, thậm chí dứt khoát tiến lên ôm anh một cái, sau đó hai tay ôm cổ anh hỏi: “Cho nên anh thật sự không nhớ em sao?”

Đường Hạo Tuấn đối mặt với dáng vẻ chờ mong lại ấm ức của cô, bỗng nhiên cười khẽ, ôm eo cô trả lời: “Nhớ.”

“Vậy anh nhớ em đến thất thần là giả sao?”

“Là thật!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Thôi vậy, nếu đã bị dì Vương và Trình Hiệp nói thẳng, vậy còn không bằng trực tiếp thừa nhận đi.

Tống Vy mỉm cười xán lạn: “Cái này đúng rồi, hơn nữa em rất cảm động, dù sao có thể nhớ em đến mức thất thần, vậy đủ để nói rõ em quan trọng với anh cỡ nào.”

“Không phải.” Dì Vương gật đầu: “Dù sao hai ngày cô không ở đây rõ ràng tâm trạng cậu chủ không vui, hơn nữa có đôi khi còn rất lo lắng khẩn trương, tôi đoán lần trước cô bị tên khốn Đường Hạo Minh dẫn đi, giờ đây đã tạo thành bóng ma rất lớn cho cậu chủ, cho nên thời gian dài cô không ở đây, cậu chủ cứ mãi như thế.”

Nghe thấy vậy, nét tươi cười trên mặt Tống Vy tan biến, sau đó hổ thẹn nhìn người đàn ông: “Xin lỗi chồng, làm anh lo lắng rồi.”

“Không sao, đợi đến bắt được Đường Hạo Minh, anh sẽ không như vậy.”



Dù sao sau lưng Đường Hạo Minh còn có một tổ chức, thế lực rất lớn, mặc dù bên cạnh cô có vệ sĩ bảo vệ, nhưng cũng khó bảo đảm Đường Hạo Minh sẽ không chui vào khoảng trống làm tổn thương cô.

Cho nên anh lo lắng đề phòng như thế.

Nhưng cũng may hai ngày trôi qua, cô đã bình an trở về.

“Được rồi, không nói những thứ này nữa, vào trong trước đã, bên ngoài lạnh lắm.” Đường Hạo Tuấn khép áo khoác lại cho Tống Vy.

Tống Vy gật đầu: “Được, vào nhà đã.”

Nói xong, cô cầm mấy cái túi trong tay Trình Hiệp đưa cho dì Vương: “Dì Vương, đây là một ít đặc sản tôi mang về từ thành phố Hải, còn có nước sốt do ba Giang Hạ làm, mùi vị rất ngon.”

“Vậy sao?” Dì Vương vui mừng nhìn cái túi trong tay: “Vậy tối nay tôi dùng nước sốt làm một vài món để nếm thử.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó ba người bước vào nhà, Trình Hiệp không vào, mà lái xe rời đi.

Tiếp theo Đường Hạo Tuấn sẽ không trở về tập đoàn Đường thị, vậy người trợ lý như anh ta đây cũng có thể nghỉ phép.

Nhân lúc này, anh ta còn có thể đi tìm bạn gái, để bạn gái an ủi hôm nay anh ta phải nhìn cảnh ngọt ngào trên xe.

Đi vào phòng khách, Tống Vy ném túi xách lên sô pha, hỏi: “Đúng rồi dì Vương, bây giờ hai đứa nhỏ đang ở chỗ quán tán đả sao?”

“Dĩnh Nhi ở đó, Hải Dương không ở đây, cậu bé tới lớp toán.” Dì Vương trả lời.

Tống Vy sửng sốt: “Lớp toán sao?”

“Hôm trước Hải Dương gặp một giáo sư khoa toán đưa cháu trai đi học tán đả ở quán tán đả, giáo sư kia phát hiện năng lực của Hải Dương cho nên đã bảo Hải Dương đi học toán, vừa vặn Hải Dương cũng có chút hứng thú, cho nên anh đã để con qua đó.” Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh cô ngồi xuống trả lời.

Dì Vương gật đầu: “Đúng, chuyện là vậy.”

“Thì ra là thế.” Tống Vy giật mình, sau đó mất hứng nhìn người đàn ông: “Đây đều là chuyện của ngày hôm trước, sao anh không nói cho em biết.”

Cô là mà vậy mà lại là người biết cuối cùng.

“Anh muốn nói cho em biết, là Hải Dương không cho, con nó muốn tự nói cho em biết.” Đường Hạo Tuấn nhún bả vai trả lời, không chút xấu hổ tiết lộ bí mật của con trai mình.

Điều này làm cho Tống Vy không khỏi trách cứ: “Được, nếu Hải Dương muốn tự mình nói cho em biết, vậy vừa nãy anh lại nói cho em, để xem lát con trai về sẽ ầm ĩ ra sao.”

Đường Hạo Tuấn chống đầu cười khẽ: “Không sao, đến lúc đó em làm bộ như không biết là được rồi.”

Khóe miệng Tống Vy khẽ giật: “Anh đúng là một người ba tốt, được rồi, em đi tắm đã, quần áo trên máy bay dính chút mùi, phải thay bộ khác.”

Nói xong, cô đứng lên đi lên lầu.

Không bao lâu sau, Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên cũng đứng lên đi theo lên.

Trong phòng tắm, Tống Vy đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa nhắm mắt nghe nhạc, vừa hưởng thụ phần mát xa của bồn tắm, cả người cực kỳ thoải mái.

Lúc này, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra, Đường Hạo Tuấn tiến vào, anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bể rồi ngồi xuống, khẽ cụp mắt âm trầm nhìn cô.

Tống Vy cảm giác được cái gì đó, lập tức mở mắt ra, sau đó đã đối diện với gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cô hoảng sợ: “Hạo Tuấn, sao anh lại vào?”

“Anh cũng muốn tắm.” Đường Hạo Tuấn đưa tay kéo cà vạt.

Tống Vy trợn tròn mắt: “Anh cũng muốn tắm? Nhưng bây giờ em đang tắm mà, đợi em tắm xong rồi anh hẵng vào.”

“Không cần, tắm cùng đi.”

Nói xong, anh đã bước vào bồn tắm.

Bồn tắm rất lớn, kiểu dáng hình tròn, nói là bồn tắm cũng không quá đáng, dù cho bốn năm người trưởng thành cùng nhau ngâm mình cũng không thành vấn đề, cho nên sau khi Đường Hạo Tuấn đi vào, không gian vẫn rất rộng rãi.

Anh đi tới bên cạnh Tống Vy ngồi xuống: “Mát xa vai cho anh đi.”

Tống Vy không nói gì lườm anh một cái, cuối cùng chỉ đành mát xa cho anh.

Dù sao người anh cũng đã vào, cô lại không thể đuổi anh ra ngoài.

Hơn nữa bọn họ là vợ chồng, không phải chưa từng tắm cùng nhau.

Tống Vy không nhẹ không nặng cho mát xa vai cho Đường Hạo Tuấn.

Cơ bắp bả vai anh rất săn chắc, sờ vào không mềm tý nào, có thể thấy được trong khoảng thời gian này cơ thể anh mệt mỏi cỡ nào, bằng không bả vai cũng không thể cứng rắn như vậy.

Tống Vy có chút đau lòng thở dài, sau đó cầm tinh dầu bôi một ít lên lòng bàn tay, sau đó xoa bóp cho anh.

Cô xoa bóp rất thoải mái, Đường Hạo Tuấn nhịn không được nhắm hai mắt lại, cuối cùng dần dần ngủ thiếp đi.

Tống Vy nghe được tiếng hít thở có chút nặng nề của anh, lại nhìn phía dưới mí mắt anh có quầng thâm, trong lòng rất không vui.

Vừa phải quản lý tập đoàn, vừa phải lo lắng cho cô, lại phải quan tâm chuyện của An An, còn phải vội vàng bắt được Đường Hạo Minh.

Những gánh nặng này toàn bộ đặt trên người anh, có thể tưởng tượng rằng anh mạnh mẽ cỡ nào, thì có bấy nhiêu mệt mỏi.

Tống Vy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông, sau đó tiếp tục xoa bóp cho anh.

Lần này không riêng gì xoa bóp, mà cô còn dùng cả giác hơi.

Đúng vậy, là giác hơi.

Tuy rằng giác hơi có phần lâu đời, rất nhiều người xem thường nó, nhưng công hiệu của giác hơi rất mau, nhất là cơ bắp đau nhức gì đó.

Cô có thói quen giác hơi, bởi vì muốn vẽ bản thiết kế, cho nên gần như cô rất ít vận động.

Hậu quả của việc ít vận động chính là đau lưng, sau đó đau cổ, cái này chỉ dựa vào xoa bóp là không đủ, giác hơi xong cả người sẽ thoải mái, cho nên cô đặc biệt mua một bộ dụng cụ đặt ở trong phòng tắm.

Cô còn nhớ rõ, lúc ấy Đường Hạo Tuấn nhìn thấy những bình thủy tinh này, ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên Đường Hạo Tuấn chưa từng giác hơi, hơn nữa anh cao quý như vậy, cô cũng không cách nào tưởng tượng dáng vẻ đi giác hơi của anh, cho nên chỉ có mình cô giác hơi, Đường Hạo Tuấn còn chưa từng.

Bây giờ vừa khéo cô để anh thử xem.

Tống Vy châm lửa, nhỏ tinh dầu, sau đó đặt bình thủy tinh lên lưng Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn lập tức bị nhiệt độ sau lưng truyền đến đánh thức.

Ánh mắt anh bỗng dưng mở ra, ngồi thẳng người lên: “Chuyện gì vậy? Em đang làm gì?”

Anh quay đầu muốn xem người phụ nữ làm gì sau lưng mình.

Tống Vy vỗ bả vai anh: “Đừng nhúc nhích, em đang giác hơi cho anh.”

“Giác hơi?” Đường Hạo Tuấn kinh ngạc chốc lát, sau đó quả nhiên thấy được phía sau thắt lưng mình có thêm một cái bình thủy tinh.

Trong bình thủy tinh đã không còn ngọn lửa, nhưng lại có một luồng khói trắng, anh còn có thể cảm giác được rõ ràng, miệng bình kia đang hút thịt của anh.

“Đúng vậy, cơ bắp của anh quá cứng, căn bản không phải là loại cứng rắn của cơ bắp bình thường, gần đây quá mệt mỏi cho nên em giác hơi cho anh, để anh thả lỏng, thế nên anh đừng lộn xộn, cũng đừng nghĩ lấy những thứ này xuống, bằng không em khóc cho anh xem.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, trừng mắt cảnh cáo anh.