Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1140




Giang Vân Khê đương nhiên không muốn bị đưa đến đồn cảnh sát, càng không muốn bị giam giữ.

Cho nên lúc bị hai vệ sĩ bắt lấy, cô ta gào lên: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra!”

Nhưng mà hai vệ sĩ sao có thể nghe lời cô ta chứ, chẳng những không buông ngược lại càng giữ chặt lấy cô ta.

“Im lặng đi.” Một trong hai vệ sĩ trực tiếp cảnh cáo.

Giang Vân Khê đương nhiên không muốn, ra sức giãy dụa: “Tôi bảo các người buông tôi ra, các người có nghe thấy không?”

“Buông cô ra à?” Vệ sĩ nói chuyện khinh thường cười lạnh: “Cô cảm thấy có thể sao? Ai bảo cô gây chuyện phạm pháp, trêu chọc mợ chủ nhà tôi, đúng là đáng đời! Mợ chủ nhà tôi là người cô có thể vu khống sao? Thế nên cô cứ ở trại tạm giam một thời gian đi, đi thôi!”

Anh ta nói với một vệ sĩ khác, người kia gật đầu.

Sau đó hai người lập tức kéo cô ta ra khỏi phòng nghỉ.



Dọc theo đường đi, Giang Vân Khê đều giãy dụa thét chói tai, thậm chí còn hô bắt cóc, ý đồ muốn để người qua đường tại sân bay cứu cô ta các loại.

Mặc dù những người qua đường tò mò về chuyện này, nhưng không ai đi lên cứu cô ta.

Dù sao khi hai vệ sĩ mang theo cô ta rời khỏi sân bay cũng không có bảo vệ sân bay tới hỏi tình huống, hiển nhiên không thích hợp.

Cho nên những người bình thường như bọn họ đây vẫn nên ít xen vào việc của người khác thì tốt hơn.

Cứ như vậy, Giang Vân Khê bị hai vệ sĩ mang đi.

Mà Tống Vy thì ngồi trong khu chờ ở đại sảnh lầu một sân bay, vừa uống cà phê vệ sĩ mua được, vừa thú vị nhìn thảm trạng của Giang Vân Khê.

Lúc này, một vệ sĩ phía sau cô đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt tên này sáng lên, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn Tống Vy nhắc nhở: “Mợ chủ, tổng giám đốc tới rồi.”

Nghe thấy lời của vệ sĩ, Tống Vy vội vàng buông ly cà phê xuống: “Ở đâu?”

“Ở phía trước.” Vệ sĩ chỉ về phía trước.

Tống Vy ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy được Đường Hạo Tuấn đang dẫn theo Trình Hiệp đi tới.

Cô đứng lên vẫy tay về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn, ở đây!”

Đường Hạo Tuấn đã sớm thấy được cô, ngay lúc bước vào sân bay anh đã thấy được rồi, dù sao cô thật sự quá đẹp, chỉ cần vừa xuất hiện thì khi liếc nhìn ở chốn đông người chắc chắn tìm được cô.

Bởi vì sự xinh đẹp đó mà luôn có rất nhiều người liếc nhìn cô, đặc biệt là đàn ông.

Điều này làm cho anh vừa hãnh diện vừa có chút chua xót.

Vợ của mình xinh đẹp quá đúng là khiến anh hãnh diện, dù sao người phụ nữ xinh đẹp như vậy là của anh.

Chỉ là vợ quá đẹp, ở đâu cũng có người nhìn, chuyện này giống như bảo bối của mình mình không thể một mình nhìn, cũng sẽ bị người khác nhìn thấy, cái loại cảm giác vừa chua xót vừa bất đắc dĩ này.

Đường Hạo Tuấn sải bước đi tới: “Để em đợi lâu.”

“Không đâu.” Tống Vy lắc đầu, sau đó đẩy một tách cà phê khác đến trước mặt anh.

Vừa rồi lúc cô bảo vệ sĩ đi mua đã đặc biệt dặn dò phải mua hai ly, bởi vì cô biết lát nữa anh sẽ tới.

Đường Hạo Tuấn bưng cà phê nhấp một ngụm: “Đúng rồi, người phụ nữ kia đâu? Giải quyết xong rồi à?”

“Giải quyết xong, em bảo đám Đại Vệ đưa cô ta tới đồn cảnh sát, chắc là sẽ bị giam giữ vài ngày.” Tống Vy cười nói.

Còn có cái tên blogger kia, thì đợi lát nữa cô cũng sẽ để Tiểu Tứ đi xử lý.

“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.” Đường Hạo Tuấn uống cà phê xong, buông ly cà phê đứng lên, sau đó vươn tay về phía cô.

Tống Vy mỉm cười, song cũng đứng lên đưa tay qua.

Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi khu chờ, cảnh trai xinh gái đẹp đi cùng là phong cảnh đẹp nhất sân bay, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh.

Bất quá vừa mới có hành vi kia, thì đã bị ánh mắt mắt của Trình Hiệp và hai vệ sĩ ngăn lại.

Rất nhanh, hai người lên xe chạy về phía biệt phủ nhà họ Đường.

Dọc theo đường đi, Tống Vy kể cho Đường Hạo Tuấn nghe mọi chuyện mình trải qua hai ngày nay ở thành phố Hải.

Tuy rằng Đường Hạo Tuấn không nói gì, nhưng nghe rất nghiêm túc, nhất là khi nghe thấy mẹ Giang và ba Giang khen ngợi bản thân, khóe miệng anh nhịn không được khẽ nhếch lên.

“Sắp đến tết rồi, thời điểm đón năm mới, em bảo mọi người đến thành phố Giang tụ tập đi.” Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nói.

Tống Vy có chút kinh ngạc nhìn anh: “Tụ tập với nhau à?”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Em không muốn sao?”

“Không, không phải.” Tống Vy vội vàng lắc đầu: “Em muốn, em muốn chứ, chỉ là em hơi ngạc nhiên sao anh lại nghĩ thế, anh đâu phải là người thích mọi người tụ tập ăn uống.”

“Quả thật là không thích, có điều bọn họ có thể ngoại lệ, em nói xem, bọn họ đối xử với em rất tốt, coi em như con gái ruột, quan trọng nhất là, sáu năm trước, nếu như không có sự giúp đỡ và chăm sóc của mọi người, thì em và hai bé con sẽ không được sống suôn sẻ, cho nên để bọn họ đến tụ tập ăn uống, coi như anh cảm ơn mọi người.”

Dù sao người ta chăm sóc vợ con mình nhiều năm, người làm chồng như anh không thể không ngỏ ý cảm ơn được.

Tống Vy nghe anh nói vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, hốc mắt cũng đỏ lên, sau đó cười gật đầu: “Được, lát nữa em sẽ nói với chú dì, còn có Tiểu Kim, tết đến nên gọi em ấy về.”

“Phải.” Đường Hạo Tuấn nghiêng người vươn tay, lau đi sự ẩm ướt nơi mắt Tống Vy.

Trình Hiệp lái xe nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy cảnh tượng này, trong lòng khẽ trợn trắng mắt.

Bởi vì anh ta lại bị cưỡng ép chứng kiến cảnh ngọt ngào của người khác.

Anh ta có bạn gái, nhưng vẫn phải nhìn cảnh ông chủ và bà chủ ngọt ngào suốt ngày, hôm nay đúng là choáng cả rồi.

Cơ mà nhanh thôi, còn một tháng nữa, chờ qua năm sau, có thể anh ta sẽ đi quản lý ở chỗ chi nhánh, đến lúc đó anh ta cũng là tổng giám đốc của một công ty, sau đó mời một trợ lý, để trợ lý mỗi ngày chứng kiến cảnh ân ái của mình và Bảo Châu.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở biệt phủ nhà họ Đường.

Trình Hiệp mở cửa xe cho Tống Vy.

Sau khi Tống Vy xuống xe đã thấy dì Vương vui vẻ đi ra từ bên trong.

“Ôi, mợ chủ, cô về rồi à.” Dì Vương vội vàng đi xuống bậc thang, rảo bước tới trước mặt Tống Vy.

Tống Vy gật đầu: “Tôi về rồi dì Vương.”

“Trở về là tốt rồi, hai ngày nay bọn nhỏ đều nhớ cô, mỗi lần ăn cơm đều phải nhắc một câu sao mẹ vẫn chưa về, còn có cậu chủ cũng thế, cậu ấy thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vị trí của mợ chủ mà thất thần.” Dì Vương nói.

Tống Vy nghe vậy kinh ngạc nhíu mày: “Nhìn chằm chằm vị trí của tôi rồi thất thần?”

Cô không ngạc nhiên khi nhắc tới việc hai đứa trẻ nhớ cô, còn thường xuyên nhắc tới cô mãi.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nhìn vị trí của cô đến mức thất thần, điều này khiến cô rất kinh ngạc.

Cô quay đầu, mỉm cười như không nhìn người đàn ông: “Chồng ơi, thì ra anh còn có thể thất thần nhìn chỗ em, anh nhớ em vậy à.”

Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ rằng dáng vẻ bản thân hai ngày nay ngẫu nhiên thất thần lại bị dì Vương phát hiện không nói, còn nói cho Tống Vy, anh không khỏi lạnh lẽo liếc mắt nhìn dì Vương, sau đó ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi: “Không có, anh là người sẽ làm thế à?”

“Trước kia không phải, nhưng hiện tại thì phải.” Tống Vy còn chưa nói gì, dì Vương đã lên tiếng trước vạch trần anh.

Trình Hiệp lấy hành lý của Tống Vy từ cốp xe ra nghe thấy, cũng vội vàng gật đầu phụ họa một câu: “Không sai, mợ chủ, tôi cũng có thể chứng minh dì Vương nói thật, bởi vì hai ngày nay tổng giám đốc ở trong văn phòng cũng nhìn ảnh cô mà thất thần.”

Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng ngay cả Trình Hiệp cũng bán đứng anh, anh nhướn mày lạnh lùng nhìn về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp ỷ vào Tống Vy ở chỗ này, ỷ vào bạn gái mình là bạn của Tống Vy, đương nhiên bây giờ anh ta không sợ Đường Hạo Tuấn, ngược lại thản nhiên ngẩng đầu nhìn trời, coi như mình không phát hiện ánh mắt cảnh cáo Đường Hạo Tuấn.

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn khẽ giật.

Rất tốt, dám không để anh vào mắt, xem sau này anh xử Trình Hiệp thế nào.

“Chồng à, bây giờ không phải một mình dì Vương nói như thế nữa, ngay cả trợ lý Trình cũng nói vậy rồi, anh còn không thừa nhận sao? Nói nhớ em thì cứ thừa nhận đi, đây đâu phải chuyện mất mặt gì đâu, hơn nữa hai ngày nay em cũng rất nhớ anh đó.”