Giang Hạ gấp quyển album lại, sau đó hít một hơi thật sâu.
Sắp rồi, còn hai ngày nữa, những gì cô phải chuẩn bị sẽ hoàn thành trong hai ngày nữa.
Đến lúc đó, cô có thể cho Kiều Phàm một lời giải thích.
Giang Hạ lau giọt nước mắt trên khóe mi, cô đứng dậy, cất cuốn album vào ngăn bàn, sau đó bước ra khỏi phòng.
Tống Vy không ở lại nhà họ Giang quá lâu, vì cô muốn mua một số đặc sản mang về thành phố Giang nên hai giờ chiều đã rời khỏi nhà.
Cô đến đây vốn dĩ là để hỏi Giang Hạ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Giang Hạ một mực không chịu nói, vậy nên cô không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về.
Sau khi mua sắm xong, Tống Vy trở về khách sạn, trời đã vào xế chiều, cô gọi bữa tối xong thì nằm trên giường vẽ bản thiết kế chờ cơn buồn ngủ ập đến.
Mãi đến chín giờ tối, Tống Vy mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô buông bản thiết kế với bút chì ra, nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tống Vy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô lấy điện thoại ra xem, thấy đó là cuộc gọi của giám đốc chi nhánh Hiệp hội thiết kế thành phố Giang.
Tống Vy lập tức lấy lại tỉnh táo, vội vàng bật dậy khỏi giường, sau đó trả lời điện thoại: "Chào giám đốc."
“Chào cô Tống, không làm phiền cô nghỉ ngơi đấy chứ?” Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia hỏi.
Tống Vy khẽ cười: "Không, tôi cũng dậy rồi, giám đốc chi nhánh gọi tôi có chuyện gì sao?"
Giám đốc chi nhánh cũng cười nói: "Có một chuyện, thành phố Giang chúng ta sắp tới có tổ chức một cuộc thi dành cho các nhà thiết kế thời trang trẻ, chúng tôi muốn mời cô làm giám khảo. Cuộc thi này chủ yếu dành cho những nhà thiết kế trẻ tuổi có tài năng đó, top 10 sẽ có cơ hội được cử đi đào tạo ở nước ngoài.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu: “Có điều tôi hơi tò mò, sao lại nghĩ tới việc mời tôi làm giám khảo vậy?”
"Bởi vì thành tích hiện tại của cô, tuy không giành được giải nhất trong cuộc thi đấu quốc tế vừa rồi, nhưng cũng không phải bị loại mà vì sức khỏe của bản thân nên cô mới từ bỏ, vậy nên rất nhiều người trong số chúng tôi đều hiểu rõ, nếu như cô không từ bỏ, giải nhất chắc chắn sẽ không vụt khỏi tầm tay của cô. Bây giờ cô là nhà thiết kế trẻ đứng đầu trong nước, hơn nữa cũng có danh tiếng không tệ trên thế giới. Có thể nói cô hiện tại ngang tầm với nhà thiết kế Mina đã biến mất gần một năm trước, dù xét ở góc độ nào đi chăng nữa thì cô hoàn toàn có đầy đủ tư cách để trở thành giám khảo trong cuộc thi này."
"Ầy..." Tống Vy thè lưỡi chột dạ khi nghe giám đốc chi nhánh nhắc đến cái tên Mina.
Đúng vậy, cô vẫn chưa công khai việc cô chính là Mina- nhà thiết kế trẻ nổi tiếng thế giới cách đây một năm trước.
Trước khi trở về nước, sư phụ đã bảo cô tạm thời giấu thân phận Mina đi, không được tiết lộ, bảo cô dùng thân phận của một nhà thiết kế nhỏ ở trong nước làm nghề, đợi đến khi đạt được đẳng cấp như Mina mới được tuyên bố cho mọi người biết rằng cô chính là Mina.
Có điều trong một năm qua, vì đã lâu không sử dụng cái tên Mina này, nên cô gần như cũng sắp quên mất mình là Mina rồi.
Có vẻ đã đến lúc tìm cơ hội để công bố thân phận này.
Tống Vy cho rằng một khi hai thân phận nhà thiết kế Tống và Mina hợp nhất thành một thì đây sẽ là một bước tiến lớn cho sự nghiệp của mình, vị thế của cô trong giới thiết kế cũng sẽ tăng lên một bậc.
Nghĩ vậy, Tống Vy hít một hơi thật sâu, sau đó trả lời: "Tôi hiểu ý của ngài, tôi sẵn sàng làm giám khảo, có điều sắp tới tôi cũng làm giám khảo cho một cuộc thi, là cuộc thi nhà thiết kế trẻ Châu Á, đây là cơ hội ông Mạc dành cho tôi, vậy nên tôi lo hai cuộc thi sẽ trùng thời gian với nhau.”
Nếu không trùng thời gian thì cô đương nhiên sẽ đồng ý.
Nghe Tống Vy nói vậy, giám đốc chi nhánh im lặng một lúc rồi hỏi: "Tôi biết cuộc thi nhà thiết kế trẻ Châu Á sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau, cách hiện tại còn chưa tới bảy ngày nữa, mà cuộc thi của chúng tôi bắt đầu vào giữa tháng, có lẽ sẽ phát sinh một số vấn đề về thời gian.”
Một cuộc thi diễn ra phải trải qua khá nhiều vòng loại, thời gian của mỗi vòng loại ít nhất cũng phải một tuần.
Vậy nên thực sự không thể có chuyện một cuộc thi kết thúc chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi, ít nhất phải là vài tháng.
Vì thế Tống Vy không thể làm giám khảo của hai cuộc thi cùng một lúc.
"Vậy rất xin lỗi ngài, tôi không thể làm giám khảo cho thành phố Giang chúng ta được rồi, dù sao thì tôi cũng đã đồng ý với bên phía cuộc thi châu Á trước rồi." Tống Vy vò đầu, có chút ngại ngùng nói.
Giám đốc chi nhánh mỉm cười: "Không sao cả, xét về quy mô cuộc thi thì cuộc thi của chúng tôi quả thực không bằng cuộc thi Châu Á, hay là thế này đi, sau khi cuộc thi Châu Á của cô kết thúc, cô trở về thành phố Giang làm giám khảo nhé. Cuộc thi thành phố Giang chúng ta muộn hơn so với cuộc thi Châu Á nửa tháng, khi cuộc thi Châu Á kết thúc, cuộc thi thành phố Giang của chúng ta có lẽ cũng đã đi đến vòng chung kết rồi, cô nghĩ sao về việc làm giám khảo cho trận chung kết?"
“Chung kết?” Tống Vy khẽ giật mình.
Giám đốc chi nhánh gật đầu: "Đúng vậy, cô làm giám khảo cho cuộc thi châu Á, sau đó trở về thành phố Giang làm giám khảo trận chung kết sẽ thuyết phục và có tiếng nói hơn, như vậy cô hoàn toàn có đủ năng lực cũng như tư cách để đánh giá."
Nghe giám đốc chi nhánh nói thế, Tống Vy cảm thấy nếu không đồng ý thì thật không nể mặt đối phương, vậy nên cô gật đầu cười: "Vậy được, tôi đồng ý."
“Vậy quyết định như thế nhé.” Giám đốc chi nhánh nghe thấy cô đồng ý, vui đến mức cười không khép được miệng.
Tống Vy ừ một tiếng: "Quyết định vậy đi!"
"Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi sẽ liên lạc với cô sau khi cuộc thi Châu Á kết thúc." Giám đốc chi nhánh nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Vy cũng hạ điện thoại từ bên tai xuống, nhìn màn hình đã nhảy trở về lại menu chính, không nhịn được bật cười, sau đó nhấc chăn bước xuống khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Ăn sáng xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về thành phố Giang.
Máy bay cất cánh lúc một giờ chiều, hôm qua vệ sĩ đã mua vé cho cô.
Ngay lúc Tống Vy sắp thu dọn hành lý xong thì tiếng chuông cửa của phòng đột nhiên vang lên.
Tống Vy khép vali lại, sau đó bước tới hỏi: "Ai vậy?"
“Vy Vy, là tớ.” Giọng của Giang Hạ từ bên ngoài phòng truyền vào.
Tống Vy khẽ cười, vươn tay mở cửa, Giang Hạ đứng ở cửa cầm túi đồ cười nhìn cô: "Vy Vy, tớ biết hôm nay cậu sẽ về, cho nên tớ đến đây để đưa cho cậu một thứ."
“Cái gì đó?” Ánh mắt Tống Vy dừng ở cái túi mà Giang Hạ đang cầm: “Đây là thứ cậu nói sao?”
“Đúng vậy.” Giang Hạ đưa túi cho cô: “Đây là nước sốt thịt bò và tương đen mà suốt đêm qua ba tớ làm cho cậu đấy, không phải cậu thích ăn thứ này sao? Vậy nên ba tớ bảo tớ mang qua để cậu cầm về, với lại cho Đường tổng nếm thử.”
Tống Vy mỉm cười khi nghe những lời đó: "Tuyệt quá, Giang Hạ, cảm ơn chú giúp tớ nha."
“Cảm ơn cái gì chứ.” Giang Hạ xua tay: “Cậu tặng nhà tớ biết bao nhiêu thứ, vả lại còn đắt nữa chứ, một chút nước sốt này đáng gì đâu mà cảm ơn?”
"Khác chứ, đồ tớ tặng đều không phải do tự tay tớ chuẩn bị, còn những thứ này do chính tay chú làm cho tớ, ý nghĩa hơn rất nhiều.” Tống Vy cầm lấy túi trong tay đáp lại.
Túi rất nặng, có thể tưởng tượng được trong này đựng bao nhiêu chai nước sốt.
Làm nhiều như vậy, đoán chừng ba Giang đã thức trắng một đêm qua rồi.
“Đều như nhau thôi, không có gì khác cả.” Giang Hạ co rụt vai lại.
Tống Vy xoay người mở cửa: "Được rồi Giang Hạ, vào trong đi."
Giang Hạ ừ một tiếng, đi theo cô vào trong phòng, khi cô nhìn thấy vali của Tống Vy liền hỏi: "Cậu đã thu dọn đồ đạc xong rồi chứ?"
"Xong rồi, 1 giờ chiều nay sẽ bay, thu xếp sớm để đi sớm, phòng trường hợp bị tắc đường." Tống Vy nói.
Giang Hạ gật đầu: "Vậy cũng phải, năm mới sắp đến rồi, khắp nơi đều là lúc cao điểm."
“Ừ, vậy nên tớ thà đến đó sớm một chút.” Tống Vy bỏ nước sốt vào một cái vali khác.