Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1132




“Tất nhiên.” Tô Cẩm Thành híp mắt cười đáp.

Giang Hạ thay quần áo đi ra khỏi phòng, nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa Tống Vy và Tô Cẩm Thành, có chút khó hiểu hỏi: “Vy Vy, anh Cẩm Thành, hai người đang nói gì vậy, đương nhiên cái gì?”

“Không có chuyện gì, anh Tô đang cùng mình nói chuyện công việc.” Tống Vy uống nước, cười đáp.

Tô Cẩm Thành gật đầu, biểu thị quả thực là như vậy.

Giang Hạ hiển nhiên không tin, nhìn cô rồi nhìn Tô Cẩm Thành: “Hai người đang nói chuyện công việc, một người là nhà thiết kế, một người là tổng giám đốc của một công ty công nghiệp nhẹ, hoàn toàn không cùng một chuyệên môn, thế thì bàn chuyện công việc kiểu gì?”

“Ai nói chúng mình không thể nói chuyện? Công ty công nghiệp nhẹ của anh Tô có thể giúp công ty chúng mình sản xuất máy móc và thiết bị mới. Chúng mình đang nói đến chuyện đó.” Tống Vy cụp mi, che đi vẻ chột dạ trong ánh mắt của mình.

Tô Cẩm Thành đáp lại bằng một nụ cười: “Đúng thế Giang Hạ.”



Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Giang Hạ nhún vai: “Được rồi, vậy Vy Vy, cậu định hợp tác với anh Cẩm Thành sao?”

“Mình có ý kiến này.” Tống Vy đáp lại, sau đó đổi chủ đề: “Được rồi, Giang Hạ, đừng nói chuyện này nữa, mau ngồi xuống đi.”

Cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Giang Hạ đi tới ngồi xuống, vị trí vừa đúng ở bên cạnh Tô Cẩm Thành.

Tống Vy đứng lên: “A, mình quên mất một chuyện, chờ lát nhé Giang Hạ, mình ra ngoài gọi điện thoại. Sau khi gọi xong, mình sẽ quay lại nói chuyện với cậu.”

Nói xong, cô cầm điện thoại di động đi về phía ban công.

Giang Hạ nghi ngờ nghiêng đầu: “Kỳ quái, sao em cứ cảm thấy Vy Vy kỳ kỳ? Hấp tấp như vậy chẳng giống cậu ấy chút nào, mà em cứ thấy cậu ấy đang trốn tránh cái gì.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Cẩm Thành, anh mỉm cười, đưa ly nước cho cô: “Đây là lòng tốt của Mợ Đường.”

“Hả?” Giang Hạ càng thêm bối rối: “Lòng tốt? Lòng tốt gì ?”

“Bí mật.” Tô Cẩm Thành đang uống nước, hiển nhiên không có ý định nói rõ với cô ấy.

Tống Vy làm điều này chỉ là muốn thành toàn cho anh và Giang Hạ, nên mới bảo Giang Hạ ngồi xuống, mình thì kiếm cớ ra chỗ khác để lại không gian cho anh và Giang Hạ tăng thêm tình cảm.

Có vẻ như anh có khá nhiều người ủng hộ, đầu tiên là bác trai Giang và bác gái Giang ủng hộ anh ở bên Giang Hạ, và bây giờ bạn thân của Giang Hạ cũng ủng hộ anh, điều đó cho thấy Kiều Phàm không được yêu thích như thế nào trong lòng họ.

Nhưng vậy cũng tốt, những người mà Giang Hạ quan tâm đều đứng về phía anh, ủng hộ anh, có lẽ vì vậy mà Giang Hạ sẽ ở bên anh.

Mà tên Kiều Phàm kia sẽ hoàn toàn bị loại.

Trên thực tế, theo anh thấy, lẽ ra Kiều Phàm nên bị loại sớm hơn, một người chỉ có thể làm tổn thương Giang Hạ thì không có tư cách để có được Giang Hạ.

Chỉ có anh là người có tư cách nhất.

Ngay sau bữa trưa, Tô Cẩm Thành rời đi và trở về khách sạn của mình.

Thật trùng hợp, khách sạn đó cũng là nơi Tống Vy ở, mà cũng là phòng tổng thống.

Theo lời Giang Hạ nói, Tô Cẩm Thành chỉ ở đây vài ngày, và không có ý định ở lại Thành phố Hải, vì vậy ở Thành phố Hải, anh ta không mua nhà cửa gì mà ở lại trong khách sạn.

Tống Vy không để ý chuyện này, sau khi cô rửa tay xong đi ra từ nhà vệ sinh, đến trước cửa phòng của Giang Hạ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng của Giang Hạ từ bên trong truyền ra.

Tống Vy mở cửa đi vào: “Giang Hạ.”

“Là Vy Vy à.” Giang Hạ đang xem ảnh chụp, nghe thấy giọng nói của cô, liền ngẩng đầu lên cười với cô.

Tống Vy ừ một tiếng, bước chân đi tới, cúi đầu nhìn xuống đầu gối cô ấy: “Đây là album ảnh sao?”

“Ừm, mình vừa mới lật ra, đột nhiên rất muốn nhìn ảnh chụp quá khứ để hoài niệm một chút.” Giang Hạ rũ mí mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch nói.

Tống Vy cau mày.

Rõ ràng biểu cảm của Giang Hạ lúc này là một nụ cười, nhưng trong mắt cô, nụ cười đó không phải là một nụ cười chân thành, mà là một nụ cười chua xót, một nụ cười lạc lõng.

Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Giang Hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“Hả?” Giang Hạ vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô: “Chuyện gì xảy ra cơ?”

Tống Vy bước tới ngồi xuống: “Mấy ngày nay cậu không bình thường, Giang Hạ, nói cho mình biết cậu có chuyện gì, đừng nghĩ sẽ đánh trống lảng, lần này mình đến thành phố Hải, ngoại trừ thăm chú dì ra, thì mục đích chính của mình là cậu đấy, cậu biết mình lo cho cậu lắm không, nên mới không yên tâm tới đây tìm cậu là để muốn hỏi cho rõ rốt cuộc cậu sao vậy.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và quan tâm của Tống Vy, cảm giác tội lỗi trong lòng của Giang Hạ càng thêm lớn.

Cô ấy siết chặt cuốn album trong tay, hít một hơi thật sâu và nói: “Mình xin lỗi Vy Vy, mình thực sự không thể nói ra điều đó, mình chỉ có thể nói, mình đang làm một việc, và nếu mình nói với cậu chuyện đó, cậu nhất định sẽ ngăn cản mình, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể ngăn cản được, nếu không, mọi nỗ lực trước đó của mình đều là công cốc, cho nên Vy Vy, đừng hỏi mình được không?”

Cô ấy nhìn vào mắt Tống Vy: “Đợi sau khi chuyện đó xong xuôi, không cần mình nói thì cậu cũng sẽ biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.”

Sau khi Tống Vy nghe lời cô ấy nói, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Nếu cậu nói ra thì mình sẽ ngăn cản cậu? Có vẻ không phải là chuyện tốt đúng không?”

Con ngươi Giang Hạ run lên, cô ấy cúi đầu, im lặng, coi như là thầm thừa nhận.

Tống Vy xoa xoa thái dương: “Đó là lý do mình lo lắng cho cậu Giang Hạ.”

“Mình biết Vy Vy.” Giang Hạ nở một nụ cười hời hợt: “Mình biết cậu lo lắng cho mình, vì vậy mình rất vui, mình thực sự rất hạnh phúc, nhưng Vy Vy, cậu cần biết rằng mỗi người đều có bí mật, đều có điều bản thân muốn làm và nhất định phải làm, chuyện đó mình đã tính kỹ rồi, sẽ không thay đổi, cho nên Vy Vy, thật sự cậu đừng hỏi mình, có lẽ khi cậu hỏi, mọi tính toán của mình sẽ thất bại, vậy những gì mình bỏ ra sẽ trở thành công cốc?”

“...” Câu nói này đã thành công chặn họng Tống Vy, phải mất một lúc sau cô mới lên tiếng: “Được rồi, mình không hỏi cậu rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có một câu hỏi cần cậu trả lời. Những gì cậu định làm có phải có liên quan đến Kiều Phàm không?”

Giang Hạ mấp máy môi, có hơi không muốn nói.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tống Vy, cuối cùng cô ấy cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, có liên quan đến Kiều Phàm, nhưng không nhiều lắm.”

Để tránh cho Vy Vy nghĩ về những gì cô ấy sẽ làm, cô ấy chỉ có thể cố gắng tách nó khỏi Kiều Phàm.

Tống Vy gật đầu: “Vậy là đủ rồi, được rồi, mình tôn trọng cậu, mình sẽ không hỏi, nhưng Giang Hạ, cậu phải hứa với mình rằng đợi sau khi cậu hoàn thành kế hoạch, cậu sẽ trở về Thành phố Giang, trở lại công ty của chúng ta, giữ chức vụ phó tổng giám đốc, vị trí của cậu chỉ có thể là của cậu, hiểu không?”

Cô vỗ vai Giang Hạ: “Lúc đầu chúng ta đã nói rằng sẽ cùng nhau phát triển công ty lớn mạnh và thành lập thương hiệu thời trang cao cấp của riêng mình, nhưng hiện tại ngay cả 1/3 giấc mơ vẫn chưa hoàn thành, vì vậy mình hy vọng cậu không để một mình mình hoàn thành, như vậy rất ích kỷ, cứ quyết định thế đi Giang Hạ, mình sẽ đợi cậu ở Thành phố Giang.”

Lời nói vừa dứt, cô khẽ cười, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng của Giang Hạ.

Giang Hạ nhìn bóng dáng của cô, hai mắt đỏ bừng, rung rưng, thật lâu sau mới rơi một giọt nước mắt, trong miệng thì thào nói: “Rất xin lỗi Vy Vy, giấc mơ này, đã định sẵn mình không thể hoàn thành được rồi, mình sẽ phải nuốt lời với cậu, xin lỗi…”

Tí tách, lại một giọt nước mắt nữa trượt xuống, rơi xuống một trong những bức ảnh trong album.

Bức ảnh đó tình cờ là Kiều Phàm.

Kiều Phàm ở trên có khuôn mặt dịu dàng, trên môi treo nụ cười, nụ cười trong trẻo và tỏa nắng.

Đó là Kiều Phàm ban đầu, và cũng là Kiều Phàm sống động nhất, khiến cô nhớ nhất trong ký ức của cô.

Khi đó, Kiều Phàm chưa mất cha mẹ nên vẫn còn sống như ánh dương.

Mà bây giờ, không thể quay về nữa, tất cả không thể trở lại được...