Anh không biết Mạnh Ngọc đi ra có phải là lừa anh hay không. Nhưng nếu như thật sự lừa anh, vậy anh cũng không quan tâm đến sống chết của Mạnh Ngọc nữa. Một người trong đầu chỉ có tình yêu, không quan tâm đến cái khác, không đáng để anh quan tâm. Sau khi Mạnh Ngọc rời khỏi tập đoàn Đường thị, lái xe thẳng đến bệnh viện số ba.
Có lẽ là bên phía bệnh viện số ba đã nhận được sự căn dặn của Đường Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc vừa đến, đã có người đưa anh ta đi thẳng đến chỗ nhà xác.
Mạnh Ngọc lại một lần nữa nhìn thấy thi thể của Lâm Giai Nhi, thi thể đã làm lạnh mấy ngày rồi, cả người từ trên xuống dưới đều trắng bệnh, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng Mạnh Ngọc không hề bị dọa sợ, là một bác sĩ, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, anh ta còn nhìn thấy thi thể khó coi, đáng sợ hơn, nên nhìn thấy cái này, không hề cảm thấy sợ hãi.
Cho dù anh ta không phải là bác sĩ, nhìn thấy thi thể của Lâm Giai Nhi, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, bởi vì Lâm Giai Nhi là người mà anh ta từng yêu.
“Bác sĩ Mạnh” Một bác sĩ của bệnh viện số ba đến bên cạnh Mạnh Ngọc, nhìn Lâm Giai Nhi trước, sau đó mới nhìn Mạnh Ngọc: “Thi thể phải chuyển đến đâu?”
“Nơi hỏa táng” Mạnh Ngọc lại kéo tấm vải trắng lên cho Lâm Giai Nhi, rủ mắt xuống, trả lời. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cần tôi giúp sắp xếp xe không?” Anh ta thật sự vẫn còn sợ bác sĩ Mạnh này chuyển thi thể về nhà.
Anh ta nhận được lời căn dặn của sếp Đường, không thể để bác sĩ Mạnh chuyển thi thể về nhà, hoặc chuyển đến một nơi khác nhà hỏa táng.
May là bác sĩ Mạnh không vì tình yêu mà đầu óc mê muội, nếu không nhiệm vụ này anh ta thật sự không dễ báo cáo kết quả.
“Không cần, đang trên đường đến, tôi đã liên lạc rồi, có lẽ cũng sắp đến rồi” Mạnh Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói. Bác sĩ gật đầu, không hỏi nữa.
Giống như Mạnh Ngọc nói, xe của nhà hỏa táng rất nhanh đã đến. Mạnh Ngọc ký vào sổ nhận thi thể, cùng với xe của nhà hỏa táng đi đến nhà hỏa táng.
Lúc đến nhà hỏa táng, Lâm Giai Nhi không lập tức bị đưa vào lò hỏa táng, mà đưa đến phòng trang điểm, bên đó có người trang điểm, chuyên phụ trách trang điểm cho thi thể, để thi thể có thể duy trì được khuôn mặt xinh đẹp để ra đi.
Lúc Lâm Giai Nhi được đưa vào phòng trang điểm, Mạnh Ngọc quay người trở về xe của mình, lấy ra một chiếc hộp rất lớn. Thợ trang điểm nhìn chiếc hộp kia, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc: “Anh à, cái này.”
“Đây là váy cưới” Mạnh Ngọc mở nắp của chiếc hộp ra nói.
Bên trong quả nhiên là một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp, ánh sáng của những viên kim cương vỡ và những sợi bạc trên váy cưới sáng lấp lánh, vô cùng đẹp.
Trong mắt thợ trang điểm lóe lên sự kinh diễm, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Dù sao cái kiểu tặng áo cưới cho người đã mất như thế này, cô ta cũng gặp không ít.
Rất nhiều cặp vợ chồng chưa cưới, hoặc người yêu, trước hôn lễ, một bên không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó bên còn lại sẽ tặng áo cưới hoặc nhẫn cho người mình yêu khi bên xảy ra chuyện đi hỏa táng, bày tỏ cho đối phương một hôn lễ.
Nên người đàn ông này tặng váy cưới, cô ta cũng không cảm thấy kinh ngạc. Điều kinh ngạc là lại tặng một chiếc váy cưới vừa nhìn đã biết rất quý giá. . Nhưng nhìn người đàn ông này ăn mặc cũng là đồ rất có giá trị, có lẽ là người có tiền.
Nghĩ như vậy, thợ trang điểm cũng không ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy chiếc hộp Mạnh Ngọc đưa đến: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mặc cho cô gái này.”
“Ừ” Mạnh Ngọc gật đầu, sau đó lại từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ: “Còn nhẫn nữa” “Được” Thợ trang điểm nhận lấy: “Tôi sẽ trang điểm cô dâu đẹp nhất cho cô gái này.”
“Cảm ơn” Mạnh Ngọc cúi người với thợ trang điểm, quay người trở lại xe của mình, cũng thay một bộ vest đuôi tôm mới, cài một bông hoa dành cho chú rể lên ngực trái.
Đợi đến lúc anh ta từ trên xe đi ra, anh ta đã trở thành một chú rể. Người mà Trình Hiệp sắp xếp nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử suýt nữa rơi ra ngoài. Chuyện gì đây? Không phải bác sĩ Mạnh muốn tổ chức hôn lễ với cô Lâm đấy chứ, sau đó vì tình yêu mà tử tự. Nghĩ như vậy, người này vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Hiệp, nói cho Trình Hiệp biết tất cả những gì mình nhìn thấy.
Trình Hiệp nghe xong cũng rất ngạc nhiên, lông mày cau lại: “Tôi biết rồi, cậu cứ trông chừng anh ta, một khi anh ta có hành động kỳ lạ gì, lập tức khống chế anh ta”
“Vâng.” Người kia gật đầu. Trình Hiệp cúp điện thoại, gõ cửa phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn. “Vào đi” Đường Hạo Tuấn trầm giọng lên tiếng.
Trình Hiệp hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc, không hay rồi, bác sĩ Mạnh đã thay trang phục cô dâu chú rể cho mình và Lâm Giai Nhi”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, nhất thời không phản ứng lại, trang phục cô dâu chú rể là cái gì.
Trình Hiệp nhắc nhở nói: “Là ăn mặc, trang điểm như cô dâu chú rể” “Mạnh Ngọc thay quần áo như vậy cho mình và Lâm Giai Nhi?” Khuôn mặt Đường Hạo Tuần lập tức sa sầm. “Đúng vậy” Trình Hiệp gật đầu. Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn vô cùng khó coi: “Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
“Không biết, người tôi phải đi vẫn đang theo dõi anh ta, không để anh ta làm chuyện ngu ngốc” Trình Hiệp nói. Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay lại, không nói gì.
Trình Hiệp không nhận được câu trả lời của anh, suy nghĩ một lúc, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta nên làm gì, có cần đi xem thế nào không?”
“Đi cái gì mà đi? Cậu ta đã muốn chết, vậy để cậu ta chết đi” Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng trả lời. Lúc nãy anh đã nói, nếu như Mạnh Ngọc lừa anh, vẫn không từ bỏ ý định đi theo Lâm Giai Nhi, anh tuyệt đối không quan tâm nữa.
Trình Hiệp cũng biết điều này, cũng cảm thấy nếu như bác sĩ Mạnh thật sự làm như vậy, quả thật không đáng được người khác cứu.
Nhưng nếu như thật sự nhìn bác sĩ Mạnh chết, anh ta cũng có chút không đành lòng. Cho dù thế nào, cũng đã quen biết mười mấy năm, anh ta và Mạnh Ngọc cũng xem như là bạn bè, thật sự không thể để mặc bác sĩ Mạnh không quan tâm được.
Đẩy mắt kính, Trình Hiệp lấy dũng khí nói: “Có lẽ bác sĩ Mạnh không muốn chết, chỉ muốn làm cái gì đó thôi, Tổng giám đốc, đi xem thế nào đi, đừng để sau này lại hối hận”
Hối hận?
Sao có thể: Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không thể xem nhẹ cảm xúc đang nhảy múa trong lòng. Được rồi, trái tim của anh quả thật vẫn không thể cứng đến mức thật sự bỏ mặc Mạnh Ngọc không quan tâm. Day ấn đường, sắc mặt Đường Hạo Tuấn đen kịt đứng dậy: “Chuẩn bị xe!” Trình Hiệp thấy anh đồng ý đi, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng, lập tức đồng ý: “Vâng” Trình Hiệp quay người rời khỏi phòng làm việc, đi chuẩn bị xe. Không lâu sau, hai người lái xe đi về phía nhà hỏa táng. Nhà hỏa táng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, Trình Hiệp lái xe nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hỏa táng. Người mà Trình Hiệp sắp xếp nhìn thấy chiếc xe đi đến, lập tức đi lên vội vàng mở cửa xe. “Tổng giám đốc, trợ lý Trình” Người này cung kính chào hỏi.
Hai tay Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần, hơi cau mày đánh giá kiến trúc của nhà hỏa táng ở phía đối diện, khẽ mấp máy môi: “Mạnh Ngọc đâu?”
“Bác sĩ Mạnh ở trong phòng trang điểm” Người này trả lời. “Dẫn đường” Trình Hiệp căn dặn. Người này gật đầu, sau đó đi về phía trước, dẫn đường cho Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp, Khoảng cách không xa, đi hai phút là tới. Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Mạnh Ngọc ngồi trong phòng trang điểm.
Mạnh Ngọc cúi đầu, mặc bộ quần áo đuôi tôm màu trắng bạc của chú rể, trước ngực cài một bông hoa, trong tay nhìn như cầm cái gì đó, nhìn rất nghiêm túc.
Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi đến.
Tiếng bước chân làm gián đoạn sự nghiêm túc của Mạnh Ngọc, anh ta ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn bề phía tiếng bước chân, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó đứng lên: “Hạo Tuấn, sao cậu lại đến đây?”
Đường Hạo Tuấn đứng đối diện với Mạnh Ngọc, ánh mắt lạnh lùng đánh giá anh ta, nhìn thấy bông hoa hồng đỏ trên ngực trái có hai chữ chú rể, đôi môi mỏng mang theo sự chế nhạo nhếch lên: “Thế nào? Tổ chức hôn lễ?”