Giang Hạ khẽ lắc đầu: “Không phải, mối quan hệ của em với Vy Vy rất tốt, là bạn thân nhiều năm, từ trước đến nay chưa từng cãi nhau, chưa từng xảy ra mâu thuẫn”
“Vậy thì tại sao?”
Giang Hạ rủ mí mắt xuống: “Là bản thân em xảy ra một chút chuyện, không thích hợp làm việc nữa.”
Nói xong, cô đứng dậy: “Được rồi, anh Cẩm Thành, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa, đi thôi, em có chút đói rồi, đi ăn gì trước đã, em mời.”
“Được rồi, vậy anh sẽ không khách khí đầu” Tô Cẩm Thành cũng đứng dậy.
A
.
Giang Hạ cười: “Không cần anh khách khí, đi thôi” Hai người cười cười nói nói đi lên xe. Biệt phủ nhà họ Đường, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Giang Hạ, Tống Vy sắp bị tức đến bật cười. Cái gì mà không muốn trở về? Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? Tống Vy vừa tức vừa lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Hạ.
Nhưng Giang Hạ cũng giống như Kiều Phàm, đều không gọi được. Tống Vy tức đến mức đau đầu, chóng mặt, khẽ day thái dương. Dì Vương nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được hỏi: “Mợ chủ, sao vậy?” “Còn không phải là vì Giang Hạ sao, nói cái gì mà không muốn trở về làm” Tống Vy lại thở dài nói. Dì Vương suy nghĩ một lúc: “Không muốn đi làm? Có phải là đang yêu đương không? Tôi nghe nói rất nhiều công ty quy định nhân viên không được yêu đương, chính là sợ nhân viên vì yêu đương mà làm chậm trễ công việc, cô Giang có phải cũng là như vậy?”
Nghe thấy câu nói này, Tống Vy chớp mắt: “Yêu đương?”
“Tôi cũng chỉ đoán thôi” Dì Vương cười.
Tống Vy xoa cằm, cuối cùng lắc đầu: “Có lẽ là không phải, Giang Hạ thích Kiều Phàm, có lẽ sẽ không ở bên người đàn ông khác, hơn nữa cho dù Giang Hạ ở cùng với người đàn ông khác, dựa vào tâm sự nghiệp của cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là
một người vì tình yêu mà từ bỏ công việc.”
“Nếu như vậy, tôi cũng không biết đâu, hay là mợ chủ, cô tìm thời gian đi tìm cô Giang xem, đích thân hỏi cô ấy?” Dì Vương đề xuất.
Tống Vy gật đầu: “Cũng được, vậy ngày kia đi, đúng lúc là cuối tuần, nhân tiện đến thăm ba mẹ Giang Hạ luôn, đúng rồi dì Vương, tôi ăn xong rồi, đi đến công ty trước đây.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận” Dì Vương dặn dò. Tống Vy cười gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận, yên tâm đi, tôi đi trước đây.”
Cô vẫy tay, rời khỏi biệt phủ nhà họ Đường.
Cùng lúc này, tập đoàn Đường thị.
Đường Hạo Tuấn vừa mới họp xong, từ phòng họp đi ra, Trình Hiệp vẻ mặt phức tạp đi lên: “Tổng giám đốc, bác sĩ Mạnh
đến.”
Bước chân Đường Hạo Tuấn hơi dừng lại: “Mạnh Ngọc? Không phải cậu ta bị nhốt ở trong nhà sao? Sao lại ra được?”
“Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ là nghĩ thông suốt rồi, nên mới được thả ra, lúc đầu tôi còn cho là anh ấy lén chạy ra ngoài, nên đã liên lạc với giáo sư Lâm, giáo sư Lâm nói, là ông ấy thả ra” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, bày tỏ đã biết: “Cậu ta đang ở đâu?” “Đang ở phòng cho khách, đợi để gặp anh” “Ừ, đi thôi” Đường Hạo Tuấn gật đầu, đồng ý gặp mặt. Rất nhanh, anh đã đi đến phòng cho khách, Trình Hiệp đẩy cửa ra. Mạnh Ngọc ngồi trên sofa, trong tay cầm một cốc nước, đang cúi đầu xuống, hình như đang ngẩn người. Đường Hạo Tuấn cau mày, nhấc chân đi vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Ngọc lập tức hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn, trên khuôn mặt trẻ con, đáng yêu, nặn ra một nụ cười ngượng gạo: “Hạo Tuấn, cậu đến rồi”.
“Không muốn cười thì đừng cười, rất khó coi.” Đường Hạo Tuấn đi đến chiếc ghế sofa đơn đối diện với anh ta, ngồi xuống.
Trình Hiệp đi qua một bên pha trà. Mạnh Ngọc nghe thấy lời nói vạch trần anh ta đang miễn cưỡng mỉm cười chỉ bằng một ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt quẫn bách, cúi đầu: “Xin lỗi”
Đường Hạo Tuấn nói đúng, anh ta thật sự không muốn cười, cũng không thể cười được. Lúc này, chẳng qua là vì phép lịch sự nên mới miễn cưỡng nặn ta một nụ cười mà thôi. Cho dù Hạo Tuấn không nói, anh ta cũng biết rất khó coi “Tổng giám đốc, trà” Trình Hiệp rót trà, đưa cho Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn đưa tay ra nhận, nhưng không uống, đặt xuống chiếc bàn uống nước ở phía trước, nhìn Mạnh Ngọc, thờ ơ nói: “Nói đi, sao lại ra được?”
Mạnh Ngọc xoay cốc trà trong tay: “Ba tôi thả tôi ra, tôi đã không muốn đi cùng Giai Nhi nữa rồi.” “Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cậu nghĩ thông rồi? Không muốn chết nữa?” Mạnh Ngọc cười khổ: “Lúc đó, sở dĩ tôi muốn chết, chính là vì nghe thấy tin tức Giai Nhi xảy ra chuyện, tâm trạng đột nhiên
JI
sụp đổ, sau đó mới sinh ra suy nghĩ này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi đã biết suy nghĩ của mình lúc đó nực cười đến mức nào?
Nếu như lúc đó không có Hạo Tuấn ngăn cản, có lẽ anh ta thật sự đã đi theo Giai Nhi, đến lúc đó, ba mẹ anh ta, chính là người đau lòng, không thể chấp nhận nhất.
Có lẽ ba mẹ anh ta còn vì sự qua đời của anh ta mà chịu đả kích quá lớn, sinh bệnh, thậm chí còn rất nghiêm trọng, có khả năng buông bỏ nhân gian.
Nếu như thật sự như thế, anh ta thật sự không xứng làm một người con.
Đường Hạo Tuấn thấy Mạnh Ngọc như vậy, đôi môi mỏng hơi cong lên, rất nhanh lại dằn xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Xem ra khoảng thời gian này cậu vẫn có sự tiến bộ”
“Tôi nên cảm ơn sự khen ngợi của cậu?” Mạnh Ngọc uống trà.
“Không cần.” Đường Hạo Tuấn trả lời một cách nghiêm túc, sau đó lại hỏi: “Cậu đã không muốn chết, vậy hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu đưa thi thể của Giai Nhi cho tôi” Mạnh Giác ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn có chút ngạc nhiên: “Cậu muốn thi thể của Lâm Giai Nhi làm gì?” Không phải muốn đi làm một tiêu bản, sau đó đặt trong nhà, ngày nào cũng nhìn đấy chứ? Hình như nhìn ra được Đường Hạo Tuấn đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng Mạnh Giác giật giật: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ
muốn đích thân tiễn Giai Nhi một đoạn, đích thân chôn cất cô ấy, cũng xem như là lời từ biệt cuối cùng dành cho đoạn tình cảm
này của tôi, cậu yên tâm đi, những gì tôi nói đều là thật, ba tôi cũng đồng ý rồi”
“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, có chút nghi ngờ. Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, nếu như cậu không tin, có thể liên lạc với ba tôi”
“Không cần, tôi tin, tôi nghĩ cậu cũng không dám lừa tôi, nếu không cậu biết hậu quả đó” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân nói.
Thi thể của Lâm Giai Nhi nên được xử lý. Nói thật, bây giờ anh vẫn đang lo lắng về chỗ chôn cất Lâm Giai Nhi.
Anh không thể chôn Lâm Giai Nhi ở bên cạnh vợ chồng chủ tịch Lâm được, có lẽ hai vợ chồng chủ tịch Lâm cũng không muốn đứa con gái Lâm Giai Nhi này chôn ở bên cạnh họ.
Chôn ở một nghĩa địa bình thường, anh lại cảm thấy tiện cho Lâm Giai Nhi quá. Người giống như Lâm Giai Nhi, không nên được chôn cất tốt như vậy.
Nhưng bây giờ Mạnh Ngọc chủ động đề nghị muốn an táng Lâm Giai Nhi, ngược lại đã giải quyết được sự phiền não của anh.
“Cậu muốn thi thể của Lâm Giai Nhi, được, tôi đồng ý” Đường Hạo Tuấn gật đầu nói.
Trên mặt Mạnh Ngọc hiện lên sự vui mừng, vội vàng đặt cốc trà trong tay xuống: “Hạo Tuấn, cảm ơn cậu”
“Cậu không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn cái sự phiền phức Lâm Giai Nhi này cứ ở trong tay tôi mà thôi” Đường Hạo Tuấn thờ ơ nói.
Mạnh Ngọc cũng không quan tâm điều anh nói là thật hay giả, lại hỏi: “Đúng rồi, thi thể của Giai Nhi, vẫn đang ở trong nhà xác ở bệnh viện số ba hả?”
“Ừ” Đường Hạo Tuấn gật đầu. Mạnh Ngọc đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.” Nói xong, anh ta lập tức nhấc chân đi về phía cửa. Đường Hạo Tuấn cau mày, vẫy tay với Trình Hiệp: “Phải một người đi theo anh ta, trông chừng anh ta, đừng để anh ta làm gì.”
“Tổng giám đốc lo lắng trạng thái hôm nay của Mạnh Ngọc đều là giả vờ, thực ra vẫn còn chìm đắm trong sự đau khổ khi Lâm Giai Nhi qua đời, từ đó lại làm ra chuyện ngốc nghếch sao? Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn không nói đúng cũng chả nói sai. Trình Hiệp đứng thẳng người lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp người đi theo anh ta” “Đi đi” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp nhấc chân đi ra khỏi phòng dành cho khách. Đường Hạo Tuấn không đi, vẫn ngồi ở đó uống trà, đến khi uống hết trà trong cốc, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng dành cho khách.