Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1107




“Đúng rồi Hạo Tuấn, anh có muốn báo chuyện Lâm Giai Nhi tự sát với bên cảnh sát không? Dù sao cảnh sát cũng biết Lâm Giai Nhi ở trong tay anh” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn vẫn hờ hững nói: “Đương nhiên” “Còn có bên phía bác sĩ Mạnh nữa” Tống Vy lại nói. Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Lát nữa anh sẽ báo cho bên Mạnh Ngọc, được rồi đi thôi, nơi này không cần phải ở lại” Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”

Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, thật sự khi vừa nghĩ đến sẽ ở với một người chết trong cùng một biệt thự kia, trái tim cô có chút sợ hãi.



Hai người rời khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, Trình Hiệp ở lại phụ trách chuyện tiếp theo.

Dù sao Lâm Giai Nhi đã chết, vậy chắc chắn cũng phải xử lý cho kỹ càng, việc xử lý biệt thự của nhà họ Lâm, cùng với thu dọn thi thể Lâm Giai Nhi đều cần phải sắp xếp..

Trở lại biệt phủ nhà họ Đường, dì Vương nhanh chóng bước ra: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã về Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Dì Vương bỗng nhiên nhìn thấy máu trên tay anh, bà kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ, cậu bị thương sao?”

“Không phải, đây là máu của người khác” Đường Hạo Tuấn đáp lời. Sau đó anh đi thẳng lên lầu. Lâm Giai Nhi chết rồi, cừu hận giữa anh và Lâm Giai Nhi cũng có nghĩa đã tan thành mây khói.

Nhưng bởi vì mây khói tan quá nhanh, có một số việc anh vẫn chưa nghĩ được, có một số mối thù hoàn toàn không buông bỏ nổi Anh muốn ở một mình suy nghĩ kỹ càng mọi thứ, sau đó mới hoàn tòa buông bỏ được.

Tống Vy nhìn bóng dáng Đường Hạo Tuấn biến mất ở cầu thang lầu ba, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa cô mới quay lại.

Dì Vương khó hiểu nhìn về phía Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ làm sao vậy? Cảm thấy dường như cảm xúc cậu chủ không được vui cho lắm?” “Hiện tại tâm trạng anh ấy đúng là không được tốt, bởi vì chưa được tự tay báo thù thì kẻ thù đã chết, cảm giác này làm cho anh ấy nhất thời không suy nghĩ kỹ càng" Tống Vy thở dài nói.

Tuy rằng Đường Hạo Tuấn ở biệt thự nhà họ Lâm nói người chết nợ tiêu, nhưng trên thực tế, rõ ràng anh cảm thấy vô cùng không vui khi Lâm Giai Nhi tự sát.

. Nhưng sự không vui này không tìm được chỗ trút giận, thế nên tâm mới như vậy.

“Kẻ thù chết rồi ư? Dì Vương giật mình: “Lâm Giai Nhi cô ta.”

Tổng Vy dưới ánh mắt kinh ngạc của dì Vương, chậm rãi gật đầu.

Dì Vương hít sâu một hơi: “Là cậu chủ sao." “Không phải, là Lâm Giai Nhi tự sát” Tống Vy lắc đầu trả lời. Dì Vương nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Tự sát? Cô ta có thể tự sát ư?”

Tống Vy nở nụ cười: “Lòng tự trọng và cảm giác kiêu ngạo quấy phá, không muốn bị người khác xử trí, đồng thời cô ta cũng biết bản thân không trốn thoát được, cho nên mới tự mình kết thúc”.

“Thì ra là vậy, không ngờ cô ta còn có vài phần cốt khí” Dì Vương bĩu môi nói. Tống Vy không nói gì, cô chỉ khẽ cụp mắt khiến người ta không rõ cô đang suy nghĩ gì. Một lát sau, cô lắc đầu, đè nén nỗi niềm cảm khái trong lòng, kế đó chuyển đề tài hỏi: “Dì Vương, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?” “Hải Dương tới nơi tập võ, thế nên Dĩnh Nhi cũng đi theo” Dì Vương đáp lời. Tống Vy gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó không hỏi cái gì khác. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến buổi tối. Đường Hạo Tuấn vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng làm việc, dì Vương gọi anh xuống lầu ăn tối mà anh cũng không xuống. Không còn cách nào khác, Tống Vy tự mình đi lên gọi người. Bước tới ngoài cửa phòng làm việc Đường Hạo Tuấn, cô giơ tay lên gõ cửa. Trong cửa truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: “Vào đi”

Tống Vy mở cửa đi vào, trong phòng làm việc tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không bật. Tổng Vy bật đèn lên, nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, khẽ mở môi đỏ mọng nói: “Sao không xuống ăn cơm? " Đường Hạo Tuấn cũng không cảm thấy bất ngờ khi người tới là cô. Dù sao nếu như là dì Vương gõ cửa, thì dì Vương nhất định sẽ gọi anh.

Nếu dì Vương không gọi, vậy chắc chắn chính là cô, cho nên anh mới mở miệng bảo cô vào đây, bằng không anh sẽ không cho cô tiến vào.

“Nhạt miệng” Đường Hạo Tuấn buông tay chống đầu, lạnh nhạt nói. Tống Vy đi tới: “Thật sự nhạt miệng hay là bởi vì anh không muốn ăn?” Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì nữa. Tống Vy thở dài: “Ngay cả đèn còn không bật, vẫn chưa vui vẻ sao?” Đường Hạo Tuấn một tay ôm lấy thắt lưng cô, vùi đầu vào bụng cô, giọng nói trầm thấp nói: “Làm sao có thể vui vẻ nhanh như vậy, anh vì tìm ra hung thủ sát hại cha mẹ mà mất mười mấy năm, cuối cùng tìm được Đường Mãnh và Lâm Giai Nhi, nhưng mà Lâm Giai Nhi lại dùng phương thức này chấm dứt chính mình, vậy mười mấy năm trả giá của anh là cái thá gì đây?”

Tống Vy sờ tóc anh: “Em hiểu, em cũng hiểu tâm trạng của anh, nhưng hiện tại Lâm Giai Nhi đã chết, anh cứ đi vào chỗ bế tắc như vậy cũng vô ích thôi, chỉ khiến mình rơi vào cảnh giới càng thêm thống khổ. Cho nên lúc nào Hạo Tuấn à, nghĩ thoáng qua một chút đi, Lâm Giai Nhi chết cũng là chuyện tốt, tuy rằng không phải anh tự mình ra tay, nhưng ít nhất cô ấy cũng xuống bồi tội với cha mẹ chồng rồi không phải sao?”

“Anh biết, anh chỉ cảm thấy như thế khiến cô ta chết quá thoải mái” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, giọng nói lạnh như băng nói. Tống Vy vỗ vỗ lưng anh: “Thật ra em cũng không cảm thấy cô ta chết quá thoải mái gì? “Hửm?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng thấy nghi ngờ tại sao cô lại nghĩ như vậy.

Tống Vy cười nói: “Không phải anh nói rồi sao, Lâm Giai Nhi có tính cách cao ngạo, lòng tự trọng mạnh mẽ, không muốn bị người ta xử tử cho nên mới tự chấm dứt sao? Cho nên em cho rằng người như cô ta, nếu không phải thật sự đường cùng, vậy chắc chắn cô ta sẽ không làm như thế, cô ta muốn sống sót hơn bất cứ ai, mà không phải muốn chết, nếu cô ta thật sự muốn chết thì đã sớm chết rồi, cho nên em nghĩ, trong khoảng thời gian bị nhốt trong biệt thự nhà họ Lâm, nội tâm của cô ta nhất định sẽ bị nỗi sợ hãi và tra tấn bao trùm”

Ánh mắt Đường Hạo Tuần lóe lên tia sáng, hiển nhiên hiểu được ý tứ của cô. Cô ám chỉ rằng nội tâm của Lâm Giai Nhi bị tra tấn, cho nên mới chết không thoải mái, mà không phải thân thể. “Có lẽ vậy? Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm nói.

Tống Vy đặt tay lên vai anh: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, thật ra kẻ thù chết là một chuyện vui vẻ, ít nhất cô ta chết trước mặt anh, hơn nữa còn biết rơi vào tay anh không còn đường sống nên mới tự sát mà chết, nếu chết ở nơi anh không biết, hơn nữa chết vì tai nạn, vậy anh mới càng không vui chứ?”

Dù sao chết ở nơi Đường Hạo Tuấn không biết, còn chết vì ngoài ý muốn, đó mới đúng là sự cười nhạo đối với Đường Hạo Tuấn đã chuẩn bị báo thù mười mấy năm nay.

Trải qua một hồi giảng dạy của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn hít sâu một hơi, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng.

Rõ ràng anh nghe hiểu lời của cô, vậy nên cũng bắt đầu suy nghĩ. Tống Vy ở trên vai anh nhẹ nhàng vỖ: “Anh sẽ xử lý thi thể của Lâm Giai Nhi thế nào? “Hỏa táng, tùy tiện tìm lăng mộ chôn là được” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, chán ghét nói. Anh chưa từng nghĩ tới việc chôn Lâm Giai Nhi ở bên cạnh cha mẹ mình, để Lâm Giai Nhi vĩnh viễn bồi tội với cha mẹ. Nói không chừng cha mẹ anh còn cảm thấy mỗi ngày nhìn thấy Lâm Giai Nhi là việc rất phiền. “Cũng được. Tống Vy gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tốt. Đang nói chuyện thì điện thoại Đường Hạo Tuấn vang lên. Tống Vy quay đầu nhìn, nhìn thấy điện thoại trên bàn, hai chữ Trình Hiệp đang không ngừng nhảy nhót. “Là trợ lý Trình gọi tới, anh nghe đi” Tống Vy cầm lấy điện thoại đưa cho anh. Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, cũng không nghe bên tại mà lạii trực tiếp mở loa ngoài. “Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Giọng nói của Trình Hiệp truyền đến: “Tổng giám đốc, biệt thự nhà họ Lâm đã quét dọn sạch sẽ, thi thể Lâm Giai Nhi cũng đã đưa đến nhà xác thuộc bệnh viện gần nhất” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu đã báo cho Mạnh Ngọc chưa?”

“Tôi vẫn chưa báo cho anh ta, buổi chiều có một số việc phải trì hoãn cho nên không kịp” Trình Hiệp áy náy túm tóc.