Lâm Giai Nhi cầm mảnh vỡ gương dí vào cổ mình, trên mặt mang theo nụ cười điên cuồng, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tôi muốn thể nào à? Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không ai có thể xử tử tôi, tôi cũng sẽ không để cho người khác chi phối mạng sống của tôi, kẻ
duy nhất có thể giết tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.” Cô ta hít sâu một hơi, lại nói: “Tôi biết bản thân rơi vào bước này thì chỉ có con đường tử vong, cho dù thế tôi cũng sẽ không để cho anh kiểm soát mạng sống của tôi, ngay cả khi tôi chết, vậy cũng phải chết trong tay mình, mà không phải trong tay anh, cho nên Đường Hạo Tuấn à, anh vẫn chưa báo thù thành công đâu!”
Nói xong, Lâm Giai Nhi cười ha ha vài tiếng, trực tiếp lấy mảnh gương đâm mạnh vào cổ mình. Cô ta đâm rất sâu, động tác cũng dùng sức khá lớn.
Trình Hiệp nhìn thấy rõ ràng rằng mảnh vỡ gương kia ít nhất đã cắm vào hai cm, máu tươi thậm chí theo mép mảnh vỡ của gương bắn ra, một đường cong xẹt qua trên không trung.
Mà tay Lâm Giai Nhi cũng hoàn toàn bị máu tươi nóng bỏng nhuộm đỏ. Bởi vì vết thương quá lớn dẫn đến máu chảy quá nhiều, thân thể Lâm Giai Nhi nhanh chóng không chống đỡ được, cô ta ngã nghiêng lên giường, bàn tay nắm lấy mảnh vỡ gương mất sức chậm rãi buông ra, trượt xuống bên thân, chỉ có mảnh vỡ gương vẫn vững vàng cắm vào trên cổ.
Nhưng hai con mắt của cô ta lại trợn to, hơn nữa còn nhìn chằm chằm trần nhà, dường như muốn nhìn cho trần nhà thủng hai cái lỗ.
Tuy nhiên tia sáng trong ánh mắt của cô ta lại dần dần ảm đạm, không có chút tinh thần nào. Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ khiến cho Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp trực tiếp ngây người. Chờ đến lúc phản ứng lại, Lâm Giai Nhi đã xuống tay với chính mình. Trình Hiệp kinh ngạc che miệng: “Tổng giám đốc, cô ta.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn co rút, anh không nói gì, mà cất bước đi về phía vị trí giường. Đi tới bên giường, anh cúi đầu nhìn Lâm Giai Nhi. Máu trên cổ Lâm Giai Nhi còn đang không ngừng chảy ra ngoài, trông cứ như muốn chảy hết máu. Giờ khắc này Đường Hạo Tuấn đã có thể cảm giác được rõ ràng sinh mệnh của cô ta đang dần dần tiêu tán. Ý thức của Lâm Giai Nhi đã bắt đầu thấy mơ hồ, nhưng cô vẫn nhận ra Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh.
Cô ta không nhúc nhích được, không có chút sức lực nào, cũng không muốn động đậy, cứ như vậy dùng một đôi mắt không chút ánh sáng nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói trở nên suy yếu lên tiếng: “Hạo Tuấn... tôi sắp chết rồi, tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
Đôi môi Đường Hạo Tuấn khẽ giật, trông anh cứ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất thành lời.
Mí mắt Lâm Giai Nhi cũng bắt đầu trở nên nặng nề, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm trần nhà đã bắt đầu không ngừng chớp chớp, có vẻ cô ta muốn mở mắt, nhưng theo động tác chớp chớp kia, ánh mắt cô ta ngược lại càng ngày càng híp lại, tầm mắt cũng càng thêm tối tăm.
Không chỉ tầm nhìn, mà ngay cả thính giác cũng bắt đầu nhỏ không rõ nữa. Cô ta không biết Đường Hạo Tuấn có nói chuyện hay không, vậy cứ coi như Đường Hạo Tuấn nói chuyện đi. Cô ta tự giễu cười một tiếng, dùng sức hô hấp nói: “Giúp tôi... Giúp tôi nói xin lỗi với Ngọc... tôi biết tôi biết người tôi yêu, là ai.”
Giờ khắc này, Lâm Giai Nhi đã rõ ràng vào hai ngày trước khi mình nhìn thấy Mạnh Ngọc, tại sao trong lòng lại có cảm xúc không rõ ràng như vậy.
Cô ta cũng biết vì sao Mạnh Ngọc nói không yêu cô, hơn nữa lúc nói lời tạm biệt với cô, cô sẽ hoảng hốt đến thế, mất mát tột cùng.
Tất cả là vì cô ta yêu anh ta. Người cô ta yêu là Mạnh Ngọc, chứ không phải Đường Hạo Tuấn!
Cô ta không biết mình đã yêu Mạnh Ngọc từ khi nào, nhưng mà cô ta đã yêu anh ta rồi, cũng biết hành động trong quá khứ của mình đối với Mạnh Ngọc quá đáng cỡ nào, tổn thương trái tim anh ta ra sao.
Hiện tại cô ta thậm chí còn rất hối hận, hối hận vì sao mình không nhận ra sớm hơn. Nếu như cô ta sớm nhận ra tâm ý của mình, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ khác đúng không?
Không, cho dù sớm thấy rõ thì mọi thứ vẫn giống thế, bởi vì khi cô ta mười tuổi đã giết chết cha mẹ Hạo Tuấn, cho nên mặc dù sau này cô ta ý thức được mình yêu Mạnh Ngọc, thì Hạo Tuấn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Khóe miệng Lâm Giai Nhi cong thành vệt đắng ngắt: “Mệt quá..” Cô ta không còn kháng cự, không đấu tranh nữa, để cho đôi mắt của mình nhắm lại. Nhất thời, trước mắt không còn nửa điểm sáng, mà chỉ còn lại một màu u ám. Lông mi Lâm Giai Nhi run rẩy, đầu cũng càng ngày càng nặng. Rất nhanh, hô hấp dồn dập của cô dần dần ngừng lại, lồng ngực đang phập phồng kịch liệt cuối cùng cũng dần dần bình ổn.
Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, sau đó tiến lên một bước, vươn một ngón tay đặt ở dưới mũi Lâm Giai Nhi dò xét, sau đó giống như bị làm cho sợ hãi, anh ta vội vã rụt ngón tay lại.
“Tổng giám đốc, cô ta... không còn thở nữa!” Trình Hiệp há miệng, trầm giọng nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, sau đó ừ một tiếng: “Tôi biết rồi." “Như vậy được không?” Trình Hiệp nhìn anh: “Vốn phải tra tấn cô ta đã... lại chưa từng nghĩ tới cô ta bỗng dưng tự sát, vậy không phải thật sự giống như cô ta nói rằng không tính là báo thù sao?” Bàn tay Đường Hạo Tuấn nắm chặt, rõ ràng cảm thấy cực kỳ không vui với kết quả này.
Nhưng không vui thì sao chứ? Người đã chết, anh còn có thể khiến cô ta sống lại rồi mới giết sao?
Hay là lấy roi quất thi?
ICO
Xin lỗi, anh không biến thái như vậy đâu! “Cứ vậy đi” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi.
Tuy rằng không tính là tự mình báo thù cho cha mẹ, nhưng Lâm Giai Nhi đã chết, mối thù sâu đậm này nên xóa nhòa nó đi thôi. Kể Có Đường Hạo Tuấn vươn tay, nắm lấy một góc chăn dùng sức nâng lên.
Chăn xẹt qua với một độ cong trên không trung, sau đó cả người Lâm Giai Nhi bị che kín lại. Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc xoay người rời khỏi: “Đi thôi, cho người vào đây thu dọn sạch sẽ”
“Vâng” Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi theo phía sau anh bước ra ngoài. Hai người vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Tống Vy từ bên ngoài tiến vào. Tống Vy bước nhanh tới: “Hạo Tuấn, anh.” Cô vừa muốn hỏi gì đó thì đã trông thấy vết máu trên tay Đường Hạo Tuấn, bỗng dưng giật mình: “Hạo Tuấn, anh bị thương?” Đường Hạo Tuấn thuận theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn lại, sau đó lắc đầu: “Không có, đây không phải máu của anh” “Vậy là máu của ai?” “Của Lâm Giai Nhi” Đường Hạo Tuấn trả lời. Hẳn là lúc anh vừa mới cầm vào cái chăn thì không cẩn thận dính vào. Tống Vy kinh ngạc: “Máu của Lâm Giai Nhi ư? Chẳng lẽ anh đã.”
“Không có” Đường Hạo Tuấn lắc đầu. Tống Vy VỖ VỖ ngực: “Làm em giật nảy mình, em còn tưởng rằng anh đã khiến cô ta.” “Có điều cô ta đã chết rồi” Đường Hạo Tuần ngắt lời cô.
Tống Vy lập tức sửng sốt, một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh: “Cái gì? Chết rồi à? Không phải anh vẫn chưa động vào cô ấy sao? Sao cô ta đã.”
“Mợ chủ, là do chính cô ta tự sát” Trình Hiệp lúc này nhanh chóng lên tiếng. Tống Vy ngơ ngác nói: “Tự sát? Tại sao?"
“Lâm Giai Nhi biết mình không sống được, cũng biết tổng giám đốc sẽ không để cô ta chết thoải mái, cho nên cô ta tự mình giấu một mảnh gương sắc bén, cuối cùng là tự sát”
Ngay sau đó, Trình Hiệp đã thuật lại toàn bộ tình cảnh lúc đó, bao gồm cả cuộc trò chuyện.
Tống Vy nghe xong lập tức tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tỉnh, cuối cùng thở dài: “Là chuyện cô ta có thể làm ra, Lâm Giai Nhi là một người rất kiêu ngạo, cũng rất tự phụ, người như vậy sẽ không cho phép người khác tùy ý xử trí, cho nên cô ta sẽ tự quyết định là điều rất bình thường, hơn nữa tôi cũng rất bội phục cô ta, dù sao không phải tất cả mọi người đều có dũng khí này, chỉ là nếu làm thế thì việc báo thù của Hạo Tuấn đã trở thành chuyện cười rồi”
“Anh biết, tuy nhiên người chết nợ tiêu, cứ như vậy đi” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói.
Tống Vy gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy."
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, hai nhân viên bảo vệ ra vào phòng Lâm Giai Nhi, bận rộn không ngừng. Bận rộn cái gì, có lẽ Tống Vy cũng đoán được, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.
Tuy rằng không nhìn thấy thi thể Lâm Giai Nhi, nhưng biết thi thể của cô ở trên lầu dù sao trong lòng cũng rất sợ hãi.