Không được, không thể để Đường Hạo Minh đưa mình rời khỏi đây, khó khăn lắm Hạo Tuấn mới biết được vị trí của cô, nếu như Đường Hạo Minh đột nhiên chuyển đi, nỗ lực của Hạo Tuấn xem như là bỏ đi.
Cô phải nghĩ cách, để mình ở lại đây, không chỉ có như vậy, còn phải khiến Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cùng ở lại.
Như vậy, sau khi Hạo Tuấn tìm thấy có thể một lần tóm gọn.
Suy nghĩ, Tống Vy nắm chặt lan can, quay người trở về phòng.
Buổi tối ngay hôm nay, bởi vì cô biết được tin tức Đường Hạo Tuấn ở trên cùng một đất nước, vì vậy cả cơ thể và trái tim cuối cùng đã thả lỏng hơn rất nhiều, mấy ngày nay, lần đầu tiên có một giấc ngủ ngon.
Đương nhiên, vì không để cho Đường Hạo Minh nửa đêm xông vào, cô vẫn chuyển chiếc bàn, chặn ở cửa.
Như vậy, một khi có người muốn xông vào, cô sẽ lập tức biết được.
May là một đêm này rất yên bình, không có ai muốn xông vào, Tống Vy ngủ vô cùng ngon, sau khi tỉnh lại, cả người đều tràn đầy tinh thần.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tống Vy buông hai cánh tay đang duỗi eo xuống, cảnh giác nhìn về phía cửa: “Ai?”
“Bà chủ, đã đến giờ ăn sáng rồi.” Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của người giúp việc.
Tống Vy thở dài: “Tôi biết rồi, lát nữa sẽ xuống.”
Cô cứ nghĩ lại là Đường Hạo Minh.
“Được, vậy bà chủ nhanh lên, tôi xuống trước đây.” Người giúp việc lại nói.
Tống Vy ừ một tiếng, xem như là trả lời.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc đi xa.
Tống Vy vén chăn lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, muốn xem ở bên ngoài có thuyền hay máy bay gì đó không.
Nếu như có, vậy có lẽ là Hạo Tuấn.
Nhưng mặt biển bên ngoài vô cùng bình lặng, đừng nói đến chuyền, ngay một con chim biển cũng không có, bầu trời cũng trống không như vậy.
Xem ra Hạo Tuấn vẫn chưa tìm đến nơi này, nhưng cô tin, tìm được nơi này chỉ là vấn đề thời gian.
Mà bây giờ điều cô cần làm chính là giúp giữ chân Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, không thể để bọn họ rời khỏi đây.
Suy nghĩ, Tống Vy hít một hơi thật sâu, quay người đi vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay quần áo đi xuống tầng.
Trong phòng chứa quần áo có rất nhiều quần áo, đều là size của cô.
Rõ ràng Đường Hạo Minh đã đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Mặc dù chán ghét Đường Hạo Minh, nhưng để cơ thể mình sạch sẽ, cô cũng không thể không thay quần áo, nên những bộ quần áo này, không mặc cũng phải mặc.
Đi đến phòng khách, người giúp việc đang lau sàn, nhìn thấy cô đi xuống, vội vàng dừng động tác: “Bà chủ.”
Tống Vy vô cùng ghét cách xưng hô này, không khỏi cau mày, nhưng cũng không sửa lại.
Bởi vì cô đã từng sửa lại, nhưng người giúp việc không đổi, nên không cần thiết phải sửa lại nữa.
“Bà chủ, đi đến phòng ăn ăn sáng đi.” Người giúp việc làm một động tác mời với Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: “Được.”
Người giúp việc đi trước dẫn đường, Tống Vy đi theo sau cô ta.
Đi đến phòng ăn, Đường Hạo Minh không có ở đó, chỉ có một mình Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi ngồi tại chỗ, đang cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết đang xem cái gì, lông mày nhíu rất sâu.
Tống Vy không có hứng thú với nội dung cô ta đang xem cái gì, nhưng vô cùng có hứng thú với điện thoại của cô ta.
Bởi vì, đó là thứ trước mắt cô muốn có nhất, chỉ cần có được điện thoại, cô có thể liên lạc với Hạo Tuấn.
Phải nghĩ cách, lấy được điện thoại từ chỗ Lâm Giai Nhi hoặc Đường Hạo Minh.
Suy nghĩ như vậy, Tống Vy nheo mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm.
Nhưng rất nhanh, cô đã đè suy nghĩ trong lòng xuống, tránh bị Lâm Giai Nhi nhìn ra, lợi không bằng hại.
Lâm Giai Nhin nghe thấy tiếng bước chân, từ trên điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Vy, khóe miệng cong lên nở nụ cười chế giễu: “Tống Vy, cô cũng được nha, có thể làm Đường Hạo Minh bị thương thành ra như vậy!”
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống, không quan tâm đến cô ta, quay đầu hỏi người làm: “Đường Hạo Minh không ở đây sao?”
“Ông chủ có chuyện nên rời khỏi đảo rồi.” Người giúp việc trả lời.
“Rời khỏi?” Sắc mặt Tống Vy lập tức thay đổi: “Rời đi lúc nào?”
“Nửa đêm ngày hôm qua.” Người giúp việc nói.
Tống Vy cắn môi.
Nửa đêm…
Cô lại không nghe thấy một chút động tĩnh nào.
“Đi máy bay rời khỏi sao?” Tống Vy lại hỏi.
Ở phía đối diện, Lâm Giai Nhi nghe thấy câu nói này, nheo mắt lại: “Thế nào, nghe ngóng những thứ này, là muốn rời khỏi đây sao?”
Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại, vẫn không quan tâm đến cô ta, xem như không nhìn thấy cô ta.
Lâm Giai Nhi tức giận đập bàn: “Tống Vy, tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?”
“Rất xin lỗi, tôi cứ tưởng là chó đang sủa, nên lười để ý, dù sao không cùng giống loài.” Tống Vy nở một nụ cười với cô ta.
Lâm Giai Nhi suýt nữa lật bàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Cô dám nói tôi là chó?”
Tống Vy nhún vai: “Tôi chỉ nói chó đang sủa, không nói rõ ai là chó, đây là tự cô nói.”
“Cô....” Lâm Giai Nhi đột nhiên đứng dậy, nắm chặt lòng bàn tay, muốn đánh vào mặt Tống Vy: “Đồ đê tiện, tôi thấy cô đang tìm cái chết mà!”
Tống Vy không ngờ bây giờ Lâm Giai Nhi dễ tức giận như vậy, giơ tay lên, sắc mặt thay đổi.
Lúc cô đang muốn tránh đi, một cánh tay với nước da màu đen đột nhiên từ phía sau cô giơ ra, nắm chặt lấy nắm đấm của Lâm Giai Nhi.
Nắm tay của Lâm Giai Nhi cũng không thể tiến lên một phân, dừng lại.
Cảnh tượng này, chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Sau khi Tống Vy phản ứng lại, kinh ngạc nhìn người giúp việc, không ngờ đến, lại là người giúp việc giúp cô ngăn Lâm Giai Nhi.
Hơn nữa, nắm đấm mà Lâm Giai Nhi vừa đánh ra, khiến cô biết được một quyền kia dùng sức mạnh như thế nào, nếu như đánh vào người cô, chắc chắn cô sẽ lập tức ngã xuống.
Nhưng người giúp việc lại tiếp nắm đấm của Lâm Giai Nhi một cách nhẹ nhàng như vậy, cho dù Lâm Giai Nhi muốn tiến lên, hay là muốn rút lại cũng không có cách nào, khuôn mặt đỏ bừng.
Có thể thấy lực của người giúp việc này lớn đến mức nào, hơn nữa còn có thân thủ vô cùng tốt, nếu không sẽ không thể khống chế một người một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Buông tôi ra!” Cánh tay Lâm Giai Nhi vùng vẫy hai cái, muốn rút nắm đấm lại, nhưng làm thế nào cũng không rút lại được, chỉ có thể lớn tiếng ra lệnh.
Người giúp việc lạnh lùng nhìn cô ta: “Thưa cô, ông chủ đã nói, bảo tôi trông chừng cô, tuyệt đối không thể để cô làm hại bà chủ, cô ra tay với bà chủ, chính là làm trái với lời nói của ông chủ, nên tôi chỉ có thể ra tay khống chế cô, nhốt cô và phòng, đợi ông chủ trở về xử lý.”
“Cái gì? Cô dám!” Khuôn mặt Lâm Giai Nhi trở nên hung dữ, hét lên.
Đường Hạo Minh còn ra lệnh như vậy!
Anh ta quan tâm Tống Vy như vậy sao?
Tống Vy làm anh ta bị thương, anh ta cũng phải bảo vệ như vậy, anh ta không có tự trọng sao?
Đừng nói là Lâm Giai Nhi, ngay cả Tống Vy cũng rất kinh ngạc, không ngờ sau khi Đường Hạo Minh rời đi, lại còn ra lệnh cho người giúp việc bảo vệ cô.
Nhất thời, trong lòng Tống Vy không nói ra được cảm giác gì, có cảm khái, có phức tạp.
Cô nghĩ, nếu như Đường Hạo Minh không có thù oán với cô và Hạo Tuấn, anh ta sẽ là người anh mà cô tôn trọng nhất.
Nhưng, tất cả những điều này đều không có!
“Tôi không có gì không dám làm!” Người giúp việc lật tay đè cánh tay Lâm Giai Nhi vào sau lưng: “Tôi là người của ông chủ, chỉ nghe theo lời của ông chủ, cho dù tôi gọi cô một tiếng cô chủ, cô cũng không phải là ông chủ của tôi, nên tôi sẽ không nghe theo lời cô, bây giờ mời cô đi theo tôi.”
Nói xong, người giúp việc lập tức áp giải Lâm Giai Nhi đi ra khỏi phòng ăn.
Lâm Giai Nhi vừa giãy giụa vừa lớn tiếng chửi mắng.
Nhưng người giúp việc vẫn không bị lay động, thậm chí biểu cảm cũng không chút thay đổi.
Rất nhanh, phòng ăn đã yên tĩnh trở lại.
Tống Vy nhướng mày, không ngờ đến, diễn biến của sự việc lại kịch tính như vậy, Lâm Giai Nhi bị người giúp việc đưa đi, nhốt lại.
Tống Vy ngước mắt lên nhìn vị trí Lâm Giai Nhi vừa ngồi, nhìn thấy chỗ đó trống không, không khỏi có chút thất vọng.
Ở đó không có điện thoại.
Xem ra, cô phải nghĩ cách, nên ra tay như thế nào để lấy được điện thoại.