“Không có chuyện gì lớn cả, là tớ cần danh sách hàng thiết kế tồn của mùa trước.” Tống Vy mỉm cười đáp.
Giang Hạ gật đầu: “Được, tớ lát nữa gửi mail cho cậu.”
“Ừ.” Tống Vy đáp một tiếng.
Giang Hạ lại hỏi: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tớ về văn phòng trước.”
Chỗ đó của cô quá đau, hơn nữa hai chân cũng không có bao nhiêu sức lực, cần quay về văn phòng ngồi xuống nghỉ ngơi gấp.
Nếu không cô chắc không đứng nổi!
“Không có chuyện gì rồi.” Tống Vy lắc đầu.
Giang Hạ nghe thấy lời này, bỗng chốc thở phào: “Vậy tớ quay về trước, tạm biệt.”
Nói xong, cô siết lòng bàn tay, giả bộ tư thế đi lại bình thường, đi về phía văn phòng của mình.
Tuy nhiên cô giả bộ có giống nữa, nhưng vẫn lộ điều khác lạ, Tống Vy phát hiện rồi, hai mắt nheo lại.
“Tư thế đi của Hạ...”
Là người từng trải, cô đương nhiên có thể nhìn ra tư thế đi của Giang Hạ có vấn đề, không giống chân bị thương, mà là sau khi làm chuyện đó lần đầu sẽ có.
Cũng tức là tối qua Giang Hạ ở cùng với đàn ông, chỉ là không biết người đàn ông này là ai.
Tống Vy không cho rằng người đàn ông mà Giang Hạ ở bên nhau là Kiều Phàm.
Hiểu lầm hiện nay của Kiều Phàm và Hạ còn chưa tháo gỡ, Kiều Phàm còn hận Hạ, là tuyệt đối không thể chạm vào Hạ.
Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, tối qua Hạ xảy ra quan hệ với người đàn ông khác.
Chỉ là không rõ, Hạ là tự nguyện hay là bị cưỡng ép, có điều nhìn bộ dạng vừa rồi của Giang Hạ, không có nửa phần oán hận và đau lòng, khả năng tự nguyện là rất cao.
Lẽ nào Hạ thật sự buông được Phàm, nhìn trúng người đàn ông khác rồi?
Nghĩ đến đây, Tống Vy trợn to mắt, trong lòng chấn động một lúc mới khôi phục lại.
Nếu thật sự như những gì cô suy đoán, cô cảm thấy đây không phải là chuyện xấu.
Hạ yêu đau khổ Phàm mười mấy năm, trong mười mấy năm nay, không biết chịu bao nhiêu ấm ức và lạnh nhạt, cô nhìn cũng đau lòng.
Hơn nữa cho dù hiểu lầm giữa Phàm và Hạ được gỡ bỏ, cô cũng không cho rằng bọn họ sẽ ở bên nhau, dù sao Phàm không yêu Hạ, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ trở thành bạn, chứ sẽ không trở thành người yêu.
Cho nên cô rất hy vọng nhìn thấy Hạ lần nữa tìm được một người mình thích, ít nhất Hạ có thể hạnh phúc.
Nghĩ vậy, Tống Vy xoay người trở lại văn phòng của mình.
Trong văn phòng sát vách, Giang Hạ vịn bàn ngồi xuống, lúc này mới thở phào, cảm thấy cả người mình như sống lại.
Cô bây giờ vẫn có thể cảm nhận được chỗ đó bên dưới của cô đau rát, ngồi cũng rất không thoải mái.
Xem ra lát nữa phải đến tiệm thuốc mua ít thuốc rồi.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
Giang Hạ day mi tâm, cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tên hiển thị, suýt nữa ném điện thoại đi: “P... Phàm!”
Anh ta sao lại gọi tới?
Lẽ nào anh ta biết người tối qua là cô, sau đó đặc biệt gọi tới hỏi cô?
Phải làm sao?
Cô phải nghe, phải thừa nhận sao?
Điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, mà cả người Giang Hạ lại rơi vào trong sự băn khoăn.
Một lát sau, điện thoại tự động cúp máy.
Giang Hạ thấy vậy, tiếc nuối đồng thời cũng thở phào.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên, lần này không phải là điện thoại, mà là tin nhắn zalo.
Tống Vy nhìn tin nhắn zalo của Kiều Phàm, cắn môi, ấn vào: tối qua có phải là cô không?
Nhìn thấy 7 chữ này, Giang Hạ hít một ngụm lạnh.
Quả nhiên, anh ta đoán được là cô, đến chất vấn cô.
Ngón tay của Giang Hạ đang run rẩy, không biết trả lời như nào.
Cô nghĩ, nếu cô trả lời, anh ta sẽ làm như nào? Sẽ chịu trách nhiệm với cô hay là mỉa mai cô cho dù ngủ một đêm với anh ta, cũng sẽ không yêu cô?
Nghĩ đến sự lạnh lùng mà Kiều Phàm đối với mình, Giang Hạ cảm thấy khả năng sau cao hơn.
Bỏ đi, tuy tối qua là anh ta chủ động, nhưng cô cũng không có đẩy anh ta ra, cho nên cô cũng có trách nhiệm, cứ như vậy đi.
Sau khi nghĩ thông, Giang Hạ hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn rất nhiều, sau đó ấn gõ, bắt đầu trả lời: Là tôi, tối qua giám đốc của quán bar Lam Tinh gọi điện cho tôi, nói anh uống say rồi, sau đó tôi qua đó đón anh, đưa anh vào khách sạn thì rời đi.”
Cô cuối cùng không có can đảm thừa nhận người tối qua xảy ra quan hệ với anh là cô.
Cô vẫn sợ sự mỉa mai của anh ta, cái đó thật sự quá khó chịu.
Kiều Phàm nhìn tin nhắn Giang Hạ trả lời, đôi mắt nheo lại: “Đưa vào khách sạn thì rời đi sao? Cô không có ở lại?”
Giang Hạ cắn môi, ngón tay run rẩy gõ chữ: “Không có, anh ghét tôi như vậy, tôi ở lại làm gì, có điều anh hỏi chuyện này làm gì, chắc không phải tối qua có ai vào phòng anh, làm cái gì với anh chứ?”
Kiều Phàm không biết cô là đang cố ý nói dối không thừa nhận, hay là điều cô nói là thật, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt cũng có hơi khó coi.
Một lát sau, anh ta xoa huyệt thái dương: “Không có, cứ như vậy đi.”
Sau khi gửi đi, anh ta trực tiếp tắt điện thoại, lái xe đến bệnh viện.
Giang Hạ nhìn mấy chữ ngắn ngủi như vậy, không biết anh ta có ý gì.
Cái gì gọi là cứ như vậy đi, đây rốt cuộc là sao?
Còn nữa, anh ta nhanh như vậy đã không hỏi rồi sao?
Tuy đây là điều cô hy vọng, nhưng Giang Hạ vẫn rất khó chịu, mũi hơi cay, không nhịn được mà ấm ức hốc mắt đỏ hoe.
Sát vách, Tống Vy mãi không được đợi bản danh sách hàng tồn Giang Hạ gửi, chuẩn bị qua xem thử rốt cuộc như nào.
Vừa đi tới cửa văn phòng của Giang Hạ thì nghe thấy tiếng khóc của cô.
Trái tim của Tống Vy chợt thắt lại, vội mở cửa ra: “Hạ, cậu làm sao vậy?”
Giang Hạ không ngờ Tống Vy vào lúc này lại đột nhiên tới, cô bị dọa giật mình, sau đó vội vàng hoảng loạn lau nước mắt: “Tớ không sao, cậu sao lại qua đây?”
“Tớ cần bản danh sách hàng tồn, thấy cậu còn chưa gửi cho tớ, cho nên qua hỏi thử.” Tống Vy đóng cửa lại nói.
Giang Hạ lau khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin lỗi, tớ quên mất, tớ gửi ngay cho cậu.”
“Hạ, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, có chuyện gì thì cậu nói với tớ, tớ xem thử có thể giúp được cậu không.” Tống Vy mặt mày lo lắng đi tới.
Ánh mắt của Giang Hạ lóe lên: “Tớ thật sự không sao.”
“Tớ không tin.” Tống Vy dừng ở trước bàn làm việc của cô, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô: “Hạ, là người đàn ông tối hôm qua đêm với cậu bắt nạt cậu sao?”
Vừa rồi cô đoán Giang Hạ là tự nguyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Hạ khóc, cô lại có chút không chắc chắn.
Mắt của Giang Hạ trợn to vì kinh ngạc: “Cậu sao lại biết tớ tối qua với người...”
“Tớ là người từng trải, nhìn tư thế đi của cậu không đúng là biết rồi.” Tống Vy ngồi xuống.
Giang Hạ cụp mắt: “Thì ra là như vậy, tớ rõ ràng che đậy kỹ như vậy, không ngờ vẫn bị cậu nhìn ra.”
“Nói đi, rốt cuộc là sao? Cậu là bị bắt nạt, hay là...”
“Là sự cố, cũng là bản thân tớ tự nguyện!” Giang Hạ ôm mặt.
Tống Vy nhìn cô: “Ổ? Người đàn ông đó là ai?”
“Là Phàm.” Giang Hạ trả lời.
“Phụt, khụ khụ...” Tống Vy bị sặc nước bọt của chính mình, ho kịch liệt, đồng thời trên mặt cũng có chút nóng rát.
Cô không ngờ mình bị vả mặt nhanh như vậy.
Vừa rồi còn suy đoán sẽ không phải là Kiều Phàm, Hạ khả năng nhìn trúng người đàn ông khác.
Không ngờ...
Được rồi, cô vẫn là đánh giá thấp tình cảm của Hạ dành cho Phàm.
Cũng đúng, tình cảm mười mấy năm, sao có thể nói buông bỏ thì thật sự buông bỏ chứ.
“Vy Vy cậu sao thế?” Giang Hạ nhìn thấy Tống Vy đột nhiên ho, bị dọa sợ vội vàng đứng dậy vỗ lưng của cô, giúp cô điều khí.
Tống Vy xua tay: “Tớ không sao, chỉ là bị sốc, cậu và Phàm, hai người...”
Giang Hạ thở dài, sau đó nói đơn giản chuyện tối qua.
Tống Vy nghe xong, nhướn mày đùa giỡn: “Thì ra là như vậy, Hạ, cậu thật là nằm ngoài dự liệu của tớ đấy.”