Kiều Phàm hôn Giang Hạ.
Cả người Giang Hạ đều đơ rồi, trong đầu dường như nổ oành một tiếng, cơ thể cũng cứng đờ.
Phàm... đang hôn cô!
Người đàn ông cô yêu, vậy mà đang hôn cô.
Giang Hạ hoàn toàn, ngước mắt nhìn Kiều Phàm.
Hai mắt của Kiều Phàm vẫn nhắm chặt, không có tỉnh.
Rất rõ ràng, có lẽ anh ta cũng không biết anh ta bây giờ đang làm gì.
Lại liên tưởng đến nguyên nhân tối nay uống say của Kiều Phàm, là vì chứng kiến đám cưới của Vy Vy, vậy người lần này Kiều Phàm muốn hôn, cũng không phải là cô, mà là Vy Vy.
Anh ta ở trong mơ, coi cô thành Vy Vy!
Nghĩ thông tất cả chuyện này, trong lòng Giang Hạ tắc nghẹn vô cùng, rất là khó chịu, hốc mắt cũng ươn ướt.
Cô đẩy Kiều Phàm ra, không muốn tiếp tục với anh ta nữa, dù sao loại cảm giác coi cô làm thế thân như này, thật sự rất tồi tệ!
Tuy nhiên Giang Hạ vừa đẩy Kiều Phàm ra, Kiều Phàm ngay sau đó lại ập tới.
Lần này, anh ta dùng sức rất lớn, trực tiếp ôm chặt cả người Giang Hạ vào trong lòng, khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Anh ta giữ cằm của cô lại hôn lên.
Nụ hôn lần này còn cường thế hơn vừa rồi, còn muốn dùng sức.
“Ưm...” Giang Hạ bị môi lưỡi của anh hôn tới mức có hơi đau, thậm chí còn có chút không thở được.
Hai tay của cô không ngừng đánh vào ngực của anh ta, muốn khiến anh ta buông cô ra.
Nhưng tay còn lại của Kiều Phàm lại trực tiếp túm lấy tay của cô, khiến tay của cô cũng mất đi sự tự do cuối cùng.
Như vậy, cả người Giang Hạ cũng không thể nhúc nhích, bị Kiều Phàm ôm chặt trong lòng mà cường hôn.
Dần dần, Giang Hạ cũng dần thích ứng được sự cường thế của Kiều Phàm, cơ thể mềm nhũn.
Dường như Kiều Phàm cũng cảm nhận được, lực đạo khi hôn cô cũng nhỏ lại, trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Nhiệt độ trong xe tăng cao, trong xe cũng chỉ có tiếng hít thở dồn dập của nam nữ và tiếng nước bọt khiến người khác liên tưởng.
Giang Hạ cảm nhận được tay của người đàn ông đưa xuống dưới lớp áo của mình, cô bị dọa giật mình, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Cô muốn ngăn cản người đàn ông, nhưng người đàn ông rõ ràng không muốn bị cô ngăn cản, bàn tay lớn đã mở cúc ẩn của áo bên trong của cô.
Tim của Giang Hạ đập rất nhanh, thịch thịch thịch.
Cuối cùng, cô cắn môi của người đàn ông.
Người đàn ông chịu đau rên một tiếng, buông cô ra.
Giang Hạ lập tức thu người lại ghế lái: “Phàm, xin lỗi, tôi không phải là Tống Vy, tôi là Giang Hạ, khiến anh thất vọng rồi!”
Nụ hôn vừa rồi đã khiến cô chìm vào, chuyện sắp xảy ra tiếp theo, cô ngàn vạn lần không thể tiếp tục như vậy.
Kiều Phàm không lên tiếng, mắt không biết mở ra từ khi nào, đang u tối nhìn Giang Hạ.
Cơ thể của Giang Hạ co lại: “Anh đã tỉnh rồi sao?”
Kiều Phàm vẫn không nói chuyện, vẫn nhìn cô.
Giang Hạ tưởng anh ta quả thật là tỉnh rồi, cúi đầu xuống: “Xin lỗi, vừa rồi tôi... ưm...”
Cô còn chưa nói xong, Kiều Phàm kéo tay của cô, lại kéo cô vào trong lòng, sau đó cắn vào cổ của cô.
Giang Hạ bị cắn có hơi đau, không nhịn được mà kêu lên.
Tiếng kêu của cô dường như khiến anh ta rất hưng phấn, đầu dịch xuống, cắn xuống dưới, cuối cùng cắn lên xương quai xanh của Giang Hạ.
Giang Hạ thấy anh ta còn có động tác tiếp tục hướng xuống, vội vàng kêu anh ta dừng lại.
Nhưng Kiều Phàm rõ ràng không nghe thấy, vùi đầu vào lồng ngực của cô.
Lúc này, Giang Hạ hiểu rồi, anh ta không có tỉnh, vẫn ở trong cơn say ngủ, là dục vọng đang thúc giục anh ta làm như vậy.
Anh ta muốn làm chuyện như vậy với Tống Vy, cho nên coi cô ta thành Tống Vy.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ cười khổ một tiếng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sau đó tháo dây ao toàn của Kiều Phàm ra, đỡ anh ta xuống đi, đi về phía khách sạn ở gần đó.
Quán bar Lam Tinh ở đây rất nổi tiếng, rất nhiều người sau khi uống say không đi được, trực tiếp ở lại, vì vậy bên cạnh có khách sạn.
Giang Hạ đưa Kiều Phàm đi vào khách sạn, thuê một phòng.
Đến phòng, cô ném Kiều Phàm lên giường, chuẩn bị đi lấy nước lau mặt cho anh ta, để anh ta thoải mái hơn.
Có điều còn chưa đợi cô làm như vậy, Kiều Phàm đã kéo cô lên giường, sau đó lật người đè xuống.
Giang Hạ trợn to mắt.
Kiều Phàm lần nữa cúi đầu hôn, một bàn tay khác lần nữa thò vào trong áo của cô.
Lần này, Giang Hạ không có giãy dụa, để mặc người đàn ông thực hiện hành vi trên người mình.
Người đàn ông này là người cô yêu, từ thời thanh xuân hiểu chuyện thì đã yêu, luôn chưa từng thay đổi.
Nhưng hiểu lầm vây quanh bọn họ khiến cô mãi không thể lại gần anh ta.
Mà bây giờ, anh ta chủ động lại gần cô, hôn cô, cô nghĩ có lẽ là ông trời thấy cô đau khổ yêu mười mấy năm, cố ý cho cô một cơ hội, một cơ hội gần gũi với anh ta.
Nếu đã như vậy, cô nghĩ, cô sao không chấp nhận chứ?
Cho dù anh ta coi cô là thế thân của Vy Vy, nhưng người ở bên cạnh anh ta, lại là cô.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ từ từ nhắm mắt lại...
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Giang Hạ đã tỉnh lại.
Cô nhịn sự đau nhức trên người vén chăn xuống giường, sau đó nhặt quần áo trên đất nhanh chóng đi vào phòng tắm.
10 phút sau, cô mặc quần áo từ phòng tắm đi ra, nhẹ tay nhẹ chân quay lại bên giường, nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường, cô không nhịn được mà đưa tay sờ mặt của người đàn ông, sau đó thu tay lại, cầm túi ở một bên, rời khỏi phòng.
Chuyện tối qua, là cô cam tâm tình nguyện, cũng là cô lén lút tới.
Cô càng là vì tình cảm của mình cho một cắt đứt.
Có một đêm như vậy với anh ta, cô nghĩ, khoảng thời gian yêu thầm đau khổ vất vả này coi như viên mãn rồi.
Sau khi Giang Hạ rời đi không lâu thì Kiều Phàm tỉnh lại.
Anh ta nhìn cơ thể trần như nhuộng của mình, lại nhìn ga giường lộn xộn và mùi kỳ lạ như có như không trong không khí, đâu thể không rõ chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của anh ta rất âm trầm, khí tức xung quanh càng đè nén đến mức khiến người sợ hãi.
Anh ta vậy mà trải qua một đêm với một người phụ nữ xa lạ!
Người phụ nữ đó là ai!
Kiều Phàm nhìn quần áo trên sàn, cúi người nhặt lên, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, nhịn chứng sạch sẽ mà mặc lại bộ đồ hôm qua lên người, mở cửa đi ra.
Sau khi đi ra, anh ta nhìn số phòng, ghi lại số phòng, đi tới trước quầy lễ tân, hỏi thông tin của người thuê phòng.
Lễ tân nói cho anh ta thông tin của người thuê phòng.
Sau khi anh ta nghe xong, đồng tử co rút, sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Là cô ấy!”
Vậy mà là Giang Hạ!
Nhất thời, trong lòng Kiều Phàm nói không ra cảm giác gì, vốn tưởng rằng là một người phụ nữ lạ, còn rất tức giận, muốn tìm người phụ nữ đó tính sổ.
Nhưng nghe thấy là Giang Hạ, lửa giận trong lòng anh ta giảm đi rất nhiều, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp khó nói.
Anh ta không rõ tại sao tối qua lại là cô ấy.
Có điều...
Kiều Phàm rút điện thoại ra, gọi điện cho Giang Hạ.
Ở một bên khác, Giang Hạ đã đến công ty, sắc mặt của cô có hơi tái nhợt, còn có chút mệt mỏi, dáng đi cũng có hơi kỳ lạ, khiến người khác thấy mà cảm thấy cô đang đi trộm cướp.
“Phó tổng Giang, chào buổi sáng.” Có nhà thiết kế chào hỏi với cô.
Giang Hạ cũng vội đáp lại: “Chào buổi sáng, tôi về văn phòng trước.”
Nói xong, cô vội đi về phía văn phòng của mình.
Khi đi qua văn phòng của Tống Vy, Tống Vy từ trong đi ra.
Nhìn thấy Giang Hạ, sắc mặt của Tống Vy chợt vui mừng: “Hạ, cậu cuối cùng cũng đến rồi, hôm nay cậu tới hơi muộn.”
“Ừ... phải.” Giang Hạ không ngờ trùng hợp gặp phải Tống Vy như vậy, nghĩ tới tối qua Kiều Phàm coi mình thành Tống Vy, sau đó quấn lấy cô cả đêm thì cô có hơi không dám nhìn vào mắt của Tống Vy.
“Vy Vy, cậu có chuyện gì sao?” Giang Hạ cúi đầu, giọng nói có hơi chột dạ hỏi.