Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1017




Lúc này, Giang Vân Khê cảm thấy trái tim của mình muốn vỡ vụn rồi.

Cô ta không dễ gì mới yêu một người đàn ông, không ngờ vậy mà là người có gia đình, còn có hai đứa con, con còn lớn như vậy rồi!

Nhất thời, Giang Vân Khê chỉ cảm thấy bầu trời đều sụp xuống, cả thế giới đều chìm trong bóng tối, trong lòng vô cùng buồn bã.

Tại sao, tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô ta như vậy?

Cô ta vốn cho rằng tình yêu của mình tới rồi, nhưng sự thật lại cho cô ta đả kích nặng nề như vậy!

Vào lúc này, một y tá đi vào, cắt ngang sự đau thương của Giang Vân Khê: “Cô Giang, tôi tới tiêm chất dinh dưỡng cho anh này.”

Bởi vì Đường Hạo Tuấn mấy ngày đều không tỉnh lại, không thể ăn thức ăn, cho nên về cơ bản luôn là tiêm chất dinh dưỡng vào.

Giang Vân Khê khịt mũi, lau nước mắt ở khóe mi, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nở nụ cười miễn cưỡng: “Được, cô tiêm đi.”



Y tá gật đầu, đi tới trước giường bệnh, sau đó xé cái bao bì của ống tiêm ra.

Bỗng nhiên, y tá sững người.

Giang Vân Khê vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh này trông rất giống sếp của tập đoàn Đường Thị trên tin tức.” Y tá nhìn mặt của Đường Hạo Tuấn rồi kinh ngạc thốt lên.

Thật sự càng nhìn càng giống.

Không, nên là giống y hệt mới đúng.

Trái tim của Giang Vân Khê treo lơ lửng, hai tay siết chặt lại.

Xong rồi xong rồi, bị nhìn ra rồi.

Vậy người y tá này liệu có nói ra, nói sếp của tập đoàn Đường Thị ở đây không?

Vừa nghĩ tới việc sau khi y tá nói ra, người nhà hoặc vợ của người đàn ông nghe được, chạy tới đón người đi thì Giang Vân Khê cảm thấy trái tim của mình đau tới mức không thể hít thở.

Cô ta đã yêu sâu sắc người đàn ông này, không thể tưởng tượng sau khi mất đi người đàn ông này, bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì.

Vậy nên cô ta tuyệt đối không thể để người khác biết, anh ở đây.

Khi Giang Vân Khê băn khoăn nên dùng cách gì khiến y tá đừng nói ra chuyện Đường Hạo Tuấn ở đây thì nghe thấy y tá mở miệng: “Có điều vị này chắc không phải là vị sếp đó, vị sếp trong video đã nói rồi, anh ấy đang ở nước ngoài cùng vợ tham gia cuộc thi, sao có thể ở đây được, có điều trông giống như vậy, thật là khiến người ta quá kinh ngạc rồi.”

Nghe thấy lời này, mắt của Giang Vân Khê chợt sáng lên.

Đúng, người sếp đó ở nước ngoài với vợ.

Vậy người này không phải là sếp gì đó kia rồi.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Giang Vân Khê vô cùng kích động, nhưng cũng có hơi thất vọng.

Không phải sếp, vậy thì là một người đàn ông bình thường...

Không, cô ta sao có thể nghĩ như vậy!

Giang Vân Khê lắc đầu, rất nhanh quăng suy nghĩ trong đầu đi.

Đây là người đàn ông cô ta thích, là người bình thường thì sao chứ.

Người cô ta yêu là con người này của anh, đâu phải là tiền và thân phận, để tâm anh có phải là người bình thường hay không làm gì chứ.

Ánh mắt của Giang Vân Khê chột dạ nghĩ, bề ngoài lại mỉm cười với y tá: “Trên thế giới có rất nhiều người, trông giống nhau cũng không có gì kỳ lạ.”

“Cô nói cũng đúng, tôi trước đó nhìn thấy hai người không có quan hệ gì, trông rất giống nhau.” Y tá gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Thành công khiến y tá buông bỏ nghi hoặc trong lòng, Giang Vân Khê thở phào, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ làm thủ tục xuất viện cho người đàn ông trên giường bệnh.

Cho dù anh thật sự không phải là sếp Đường đó, nhưng quần áo anh mặc rất đắt tiền, nói không chừng là anh em với sếp Đường đó.

Nếu thật sự là như vậy, ở lâu trong bệnh viện, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Vậy nên vẫn là xuất viện thì tốt hơn, đợi sau khi anh tỉnh, yêu cô ta, cô ta mới thả anh về đi tìm người nhà của mình.

Như vậy, cô ta cũng không sợ sẽ anh sẽ một mình biến mất ở trong thế giới của cô ta.

Hơn nữa cho dù anh có vợ, chỉ cần anh yêu cô ta, cô tin, anh chắc chắn cũng bằng lòng vì cô ta mà ly hôn vợ.

Càng nghĩ Giang Vân Khê càng kiên định muốn cho Đường Hạo Tuấn xuất viện.

Vì vậy đợi sau khi y tá đi, cô ta lập tức đi tìm bác sĩ, hỏi vấn đề xuất viện.

Ở nước ngoài, Tống Vy đã nói ra nguyên nhân mình rút khỏi cuộc thi cho ban tổ chức, ban tổ chức cũng đồng ý giúp cô che giấu, chỉ công khai nguyên nhân với bên ngoài là cô sinh non không thể tham gia cuộc thi.

Đồng thời, bên phía Trần Châu Ánh, cũng thuận lợi rút khỏi cuộc thi.

Như vậy, hai người trở thành á quân 2 của cuộc thi đấu quốc tế lần này, mà Jason và một nhà thiết kế khác cùng với cộng sự của bọn họ, bắt đầu cạnh tranh vị trí quán quân á quân 1.

Thông báo rút khỏi cuộc thi được công bố trên trang web chính của cuộc thi vào 9 giờ sáng ngày hôm nay, ngay lập tức, cả thế giới mọi người đều chú ý vào cuộc thi đấu này, cũng biết Tống Vy và Trần Châu Ánh đã rút khỏi cuộc thi.

Biết được Tống Vy là vì đứa bé xảy ra chuyện mới rút khỏi cuộc thi thì mọi người đều hiểu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao thực lực của Tống Vy và Trần Châu Ánh mọi người đều nhìn thấy, so sánh với bốn nhà thiết kế kia, nếu cạnh tranh vị trí quán quân, cuộc thi nhất định rất hay rất kịch tính.

Nhưng không ngờ, cuối cùng vậy mà kết thúc như vậy.

Hiệp hội thiết kế trong nước còn gọi điện cho Tống Vy, bày tỏ sự quan tâm an ủi.

Tuy Tống Vy rút khỏi cuộc thi khiến hội trưởng hiệp hội cảm thấy rất đáng tiếc, có điều cũng có thể hiểu Tống Vy, với lại, tuy không giành được quán quân, nhưng á quân 2 cũng đủ rồi.

Dù sao nhiều mùa thi đấu quốc tế như vậy, trong nước đừng nói lọt được vào top 3, ngay cả vòng tứ kết cũng không lọt vào được.

Tống Vy tham gia, không những lọt vào bán kết, còn lấy được vị trí á quân 2, chỉ là vì nguyên nhân sức khỏe mới đành phải rút khỏi cuộc thi, thật sự đã rất giỏi rồi, bọn họ cho dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không tư cách trách cô.

“Vy Vy, khi nào về nước?” Trần Châu Ánh cầm văn kiện rút khỏi cuộc thi đi tới bệnh viện cho Tống Vy ký tên.

Tống Vy vừa ký tên của mình, vừa mỉm cười đáp: “Chuyến bay tối nay.”

“Vội như vậy sao” Trần Châu Ánh ngạc nhiên.

Tống Vy day mi tâm: “Hết cách, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hạo Tuấn.”

“Vậy đứa trẻ thì sao?” Trần Châu Ánh lại hỏi.

Tống Vy đưa văn kiện đã ký xong cho cô ấy: “Hải Dương tôi dẫn về nước, dù sao để tìm Hạo Tuấn, cần thằng bé giúp đỡ, Dĩnh Nhi tôi để lại đây, trước tiên để người giúp việc chăm sóc, còn An An, An An không thể rời khỏi lồng ấp, tôi cũng không thể mang thằng bé trở về, trước đó Hạo Tuấn để lại đoàn đội y tế cho tôi dưỡng thai, tôi để bọn họ tiếp tục ở đây chăm sóc cho An An.”

“Như vậy cũng được.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy tôi đưa trả văn kiện này cho ban tổ chức, buổi tối tiễn cô.”

Tống Vy ừ một tiếng.

Sau khi Trần Châu Ánh đi, Tống Dĩnh Nhi đã khóc: “Mẹ, mẹ muốn để con một mình ở lại đây sao?”

“Xin lỗi Dĩnh Nhi, mẹ cũng hết cách, mẹ phải đi tìm ba, không có quá nhiều thời gian chăm sóc con, con ở đây có người giúp việc chăm sóc, mẹ cũng yên tâm, mẹ sẽ gọi điện cho con mỗi ngày, đợi sau khi mẹ tìm được ba, mẹ lập tức đón con về nước có được không?” Tống Vy xoa đầu của con gái, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Hiện nay, cô làm sao muốn để một mình đứa trẻ ở lại đây chứ?

Nhưng cô hết cách rồi, cô phải đi tìm Hạo Tuấn, một khi đi tìm, cô khả năng sẽ không quan tâm tới con, vậy không bằng để đứa trẻ ở đây.

Tống Hải Dương cũng nắm tay của em gái khuyên nhủ: “Dĩnh Nhi, đừng buồn, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được ba, lẽ nào em không muốn tìm ba sao?”

“Em muốn, em nhớ ba rồi.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục.

“Vậy em nghe lời một chút, anh và mẹ không phải là không cần em, chỉ là bây giờ phải tìm được ba trước đã, hiểu không?” Tống Hải Dương ra dáng ông cụ non, nói đầy thâm ý.

Tống Dĩnh Nhi khịt cái mũi nhỏ, gật đầu liên tục: “Em hiểu, vậy anh và mẹ nhất định phải tìm được ba, sau đó đến đây đón em nha.”

“Yên tâm, mẹ sẽ không quên.” Tống Vy ôm con gái vào trong lòng.

Tống Hải Dương cũng ôm: “Anh cũng sẽ không quên, chúng ta móc ngoéo.”