Một người đàn ông trên cổ có vết sẹo dữ tợn, cao to gần 2m hỏi.
Người đàn ông tên Tank nhếch miệng cười, giọng nói Ồm Ồm: “Chấng ra làm sao cả, đám nhóc đó là đặc cảnh mà thể chất còn không bằng lính trinh sát trong đội chúng ta. So với anh em trong bộ đội đặc chúng Báo Tuyết thì còn kém xa. Nói chung là chán lâm”.
“Haha, đám đặc cảnh đó hắn đều bị anh đánh cho thê thảm lắm?” một người đàn ông nhỏ con giọng Tứ Xuyên nói.
Tank cười vang: “Lão Thử, anh biết đấy, tôi chắng thích gì, chí thích đánh nhau thôi”.
Lúc này, người đàn ông có sẹo nói vớỉ người đàn ông cao to ở bên cạnh: ”Anh Cao, điều khiến tôi ngạc nhiên là sao anh cũng đến? Tổng bộ quân khu 13 gọi những binh lính đã thôi ngũ như chúng ta đến làm gì?”
Người đàn ông cao to khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm nhưng cũng lờ mờ đoán được rồi”.
‘Tôi vốn là người tỉnh Y, bạn tôi cũng làm tham mưu trong quân khu 13 của tỉnh, anh ta nói năm nay khu 13 đã được cấp phép thành lập bộ đội đặc chủng”.
Lão Thử nói nói: “Ý anh là quân khu 13 điều những người lính đã giải ngũ như chúng ta tới là để giúp bọn họ xây dựng đội lính đặc chủng?”
“Có khả năng”.
Người đàn ông cao to nói.
“Nhưng mấy người chúng ta làm gì có kinh nghiệm đào tạo lính?”, người đàn ông có sẹo cảm thấy khó hiểu.
“Đi xem thử thì biết. Bây giờ có đoán cũng chắng để làm gì”.
Người đàn ông cao to nói: “Cũng phải. Chúng ta đã đến cổng rồi”.
Rất nhanh chiếc xe đã tiến vào cửa tống bộ quân khu, đi đến trước tòa hành chính.
Sau khi bốn người xuống xe, Triệu Đào tươi cười
ra đón, chào nói: “Xin chào các đồng chí, chào mừng đến với căn cứ tổng bộ quản khu 13 của chúng tôi”.
Bốn người mặc dù không còn là lính đặc chủng nữa nhưng vẩn làm các công việc liên quan đến cảnh sát, vì thế họ cũng giơ tay chào lại.
Người đàn ông cao to hói: “Đồng chí trung tá, là anh gọi chúng tôi đến?”
Triệu Đào đáp: “Tôi nào có cái quyền đấy”.
“Vậy thì là ai?”
Bốn người đều ngây ra.
“Là tôi”.
Lúc này, một giọng nói Ồm Ồm vang lên ngay sau lưng họ.
Bốn người lũ lượt quay đầu nhìn.
Sau khi thấy rõ người phía sau, cá bốn người đều chấn động.
Tiếp đó, những nếp nhăn trên khuôn mặt họ xô vào nhau, đôi mắt đỏ ửng.
Lão Thử há miệng, định nói gì dỏ nhưng cổ
họng nghẹn lại, không thốt nối lên lời.
Anh ta quá vui mừng, hưng phấn cùng xúc động.
Mẳt Tân Vũ cũng đỏ lên.
Anh từ từ bước về phía bốn người, sau đó nắm chặt tay, vươn ra, ánh mắt chân thành nhìn họ.
“Còn nhớ lời thề của chúng ta không?”, Tân Vũ nghẹn ngào, cười nói.
Bốn người ngây ra một chút, sau đó mắt rưng rưng mà cùng giơ nắm đấm ra.
Nấm đấm năm người chụm vào nhau.
Sau đó, năm người giơ một tay khác đặt lên vai người bên cạnh, đầu hơi cúi xuống chạm vào nhau.
“Cùng sống cùng chết!”
Nhìn tình đồng đội sâu đậm giữa năm người, Triệu Đào đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm động, mũi cay cay.
Bọn họ khiến anh ta nhớ đến những đồng đội đã giải ngũ của mình.
Không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi.
Mấy người ôm lấy nhau, hô lên vài tiếng rồi mới từ từ bình tĩnh lại.
‘Thật không ngờ là anh, anh Tân!”
Lão Thử vổ ngực Tan Vũ, cười nói.