Lúc Vạn Nguyên giặt xong quần áo quay về, thấy Hứa Tấn Vân nằm trên giường quay lưng về phía mình, tóc cũng chưa lau khô, khăn mặt đưa cho y được nhét bên cạnh gối, hình như đã ngủ.
Vạn Nguyên lau tay đi lên trước, cầm lấy khăn mặt bên cạnh gối, thò qua người Hứa Tấn Vân có thể thấy đôi mắt cụp xuống của y, lông mi run rẩy, chưa ngủ.
“Bảo cậu lau khô tóc rồi hãy ngủ kia mà? Cậu tham lạnh quá đấy, tuy giờ trời nóng nực nhưng chưa lau khô tóc đã nằm, chắc chắn ngày mai cậu sẽ nhức đầu.”
Khăn phủ lên đầu Hứa Tấn Vân, che đi gò má xấu hổ của y, y nhẹ nhàng dịch mông, đè háng mình lên giường.
Vạn Nguyên không để ý đến trạng thái khác thường của Hứa Tấn Vân, tiếp tục nói với y, “Lúc nào cậu về? Mấy ngày nữa tôi mới vào thành phố, hay là ở lại đến một ngày trước khi tôi đi, mấy ngày nay cậu ở trong huyện chơi.”
Hứa Tấn Vân sợ Vạn Nguyên phát hiện ra, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, “Muộn nhất là… ngày kia tôi phải về, trường còn phải đi học…”
“Được rồi.” Vạn Nguyên vắt khăn lên đầu giường, “Chỉ có ngày mai, cậu theo tôi đến cửa hàng.”
Nói đoạn, Vạn Nguyên đẩy Hứa Tấn Vân vào trong, thuận thế chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nhận ra Hứa Tấn Vân duy trì động tác này một lúc lâu rồi. Hắn sợ Hứa Tấn Vân nằm một tư thế lâu sẽ không thoải mái, định đỡ người nằm thẳng, tay vừa chạm vào eo Hứa Tấn Vân y đã giật bắn, quay đầu khiếp sợ nhìn hắn.
“Sao… sao cậu hốt hoảng thế…” Vạn Nguyên giật mình trước biểu cảm của Hứa Tấn Vân, nhưng không hiểu được ý của y, vẫn khăng khăng muốn lật người lại.
Hứa Tấn Vân không phải đối thủ của Vạn Nguyên, trên người y không dùng được lực, mặc y phản kháng hết sức vẫn theo Vạn Nguyên nằm thẳng trên giường, đũng quần cứ thế lồ lộ trong tầm mắt.
Vạn Nguyên nhìn chằm chằm bên dưới Hứa Tấn Vân, đầu tiên là sững sờ, rồi chợt phát ra tiếng cười long trời lở đất. Hứa Tấn Vân da mặt mỏng, bị hắn cười cho không còn mặt mũi, kéo lấy tấm chăn mỏng che lên chân, sau đó ôm tay quay lưng lại.
Ơ, đây là giận à?
Biết Hứa Tấn Vân thích sĩ diện, Vạn Nguyên nín cười, cúi người đến gần lấy lòng Hứa Tấn Vân, “Ê? Không cười cậu nữa, có gì phải xấu hổ? Đàn ông cả, tôi hiểu.”
Bóng lưng Hứa Tấn Vân rất lạnh lùng, không hề bị lay động, Vạn Nguyên chạm vào eo Hứa Tấn Vân một cái, nửa đùa nửa thật: “Cậu thích cô nào rồi đúng không? Ai ở trấn mình? Hay là tôi đi nói giúp cậu?”
Không biết chữ nào chạm vào vảy ngược của Hứa Tấn Vân, y quay đầu trừng Vạn Nguyên, Vạn Nguyên há miệng, “Lại sao nữa? Tôi tốt bụng giúp cậu, vẻ mặt này của cậu là thế nào?”
Trong lòng Hứa Tấn Vân vừa hận vừa bất lực, Vạn Nguyên tốt bụng thật ư? Nếu mình nói cho anh ấy biết, anh ấy còn cười được không?
“Được được được, không nói nữa.” Câu trước Vạn Nguyên vừa bảo không nói, quay đầu lại hỏi, “Vậy có cần tôi tránh mặt một lúc không? Tôi lại đi giặt đồ.”
Hứa Tấn Vân giận đỏ cả mặt, Vạn Nguyên dừng lại đúng lúc, “Không nói không nói nữa, vậy cậu xử lý thế nào?”
Cũng không thể để vậy đi ngủ? Thế thì khổ lắm.
Hứa Tấn Vân là con vịt chết già mồm, vẫn nằm như vậy.
Hiếu thắng đến vậy? Vạn Nguyên không thể ép người ta giận thật, duỗi tay tắt đèn trên giường, im lặng nằm cạnh Hứa Tấn Vân.
Vốn định chờ Hứa Tấn Vân nghỉ một lát, không ngờ Vạn Nguyên buồn ngủ quá, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Hứa Tấn Vân mở mắt ra, bên dưới của y đã xìu xuống, cũng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là thấy Vạn Nguyên ngủ say như thế, không hiểu sao hơi bực bội.
Nhưng sao mình có thể giận thật với Vạn Nguyên được?
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Hứa Tấn Vân dùng ngón tay sờ má Vạn Nguyên, mình làm gì nghĩ đến cô gái nào, Vạn Nguyên ngốc.
Sáng sớm hôm sau, Vạn Nguyên dẫn Hứa Tấn Vân đến chợ đầu mối. Tuy chợ đầu mối ở huyện nhỏ không thể so với thành phố, nhưng cũng rất đông vui.
Cửa hàng quần áo nằm sát đường, khách hàng qua lại khá nhiều, có người nhân lúc sáng sớm đến nhập hàng, Vạn Nguyên vừa mở cửa ra đã nhận được đơn hàng đầu tiên của ngày hôm nay.
Khách hàng phần lớn là nữ, Vạn Nguyên bán quần áo ở đây được một thời gian rồi, cư xử và nói chuyện cũng lưu loát khôn khéo hơn lúc đầu nhiều, cho dù cầm quần áo phụ nữ so sánh hắn cũng không thấy xấu hổ.
Vạn Nguyên rất bận, vừa tiếp đãi khách xong, điện thoại trên thùng lại vang lên. Hắn vội vàng nhét tiền lẻ vào túi tiền, nhanh chóng nghe máy.
Cũng không biết trong điện thoại nói gì, Vạn Nguyên lấy sổ sách ra, lần lượt tính toán một lúc lâu. Cuối cùng cau mày cúp điện thoại.
Cửa hàng không cho Vạn Nguyên thời gian nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc lại có một nhóm người đến, chờ nhóm người này mang theo túi lớn túi nhỏ rời đi đã đến giờ ăn cơm trưa.
Vạn Nguyên cầm cốc trà lên uống một ngụm, bận rộn cả buổi sáng cuối cùng mới có thời gian quan tâm Hứa Tấn Vân, “Ngồi không cũng chán lắm nhỉ?”
Hứa Tấn Vân lắc đầu, đối với y có thể nhìn thấy Vạn Nguyên đã là một chuyện rất thú vị, y ước gì có thể nhìn cả đời.
Buổi chiều khách ít hơn, không cần tất bật như buổi sáng, nghĩ rằng Hứa Tấn Vân ngồi cả ngày cũng mệt, Vạn Nguyên đóng cửa sớm, trên đường mua ít đồ ăn sẵn, hai người chậm rãi đi về phòng trọ.
“Còn nói dẫn cậu ra ngoài đi dạo, kết quả lại ngồi trong cửa hàng với tôi cả ngày.” Cơm tự nấu, đồ ăn mua trên đường, Vạn Nguyên múc từng món ra bát.
Hứa Tấn Vân không để ý những chuyện này, “Bây giờ anh biết ghi cả sổ sách.”
Bây giờ trước khi đóng cửa Vạn Nguyên sẽ ghi lại thu nhập mỗi ngày, cuối tháng dễ đối chiếu sổ sách với Sầm Yên Dung.
“Haizz, thì làm thuê cho người ta mà, tiền phải tính rõ ràng, nếu không sau này làm ăn với chị Dung sao chị ấy còn tin tôi nữa?”
Nói tới đây, Vạn Nguyên nhớ đến cuộc điện thoại buổi sáng, sắc mặt trở nên hơi phức tạp.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân thấy hắn rơi vào bế tắc.
Vạn Nguyên kéo ghế ngồi xuống, vừa ăn vừa phàn nàn với Hứa Tấn Vân, “Bên xưởng vừa gọi điện cho tôi, muốn tăng giá ban đầu đã đặt, nói là nguyên vật liệu tăng. Lúc trước bàn với chị Dung mỗi người bỏ một nửa, tiền trong tay tôi hơi eo hẹp, miễn cưỡng có thể gom đủ, giờ đột nhiên tăng giá, chắc chắn không đủ, đã được lợi từ chị Dung rồi, cũng không thể mở miệng bảo người ta trả phần nhiều đúng không.”
Quả thực không được, vẫn phải nói lại với chị Dung, cùng lắm thì mình bớt đi một ít.
Hứa Tấn Vân không nói gì, đặt bát đũa xuống rồi đẩy xe lăn đến trước túi quần áo ở góc tường, y lục lọi trong túi quần áo.
“Tìm gì đấy? Tôi lấy cho cậu.” Vạn Nguyên vừa định đứng lên, Hứa Tấn Vân lại quay lại, lúc đi đến trước mặt hắn, y siết nắm đấm nhét vào trong ngực hắn, “Cái gì thế?”
Vạn Nguyên cúi đầu nhìn, là một cái khăn tay được gói kín, khăn tay căng phồng, nhìn thấy có thứ gì đó được gói bên trong, hắn mở ra xem, bên trong là một xấp tiền giấy.
“Cậu lấy tiền đâu ra?” Vạn Nguyên kinh hãi, trông toàn tiền lẻ nhưng cộng lại cũng không ít.
Tiền nhà gửi cho thím Hồ bị mình đòi một nửa và tiền lương nhà trường phát, Hứa Tấn Vân chưa cần dùng tiền nên để dành, lại thêm trước khi ngã gãy chân y vẫn còn một ít tiền.
“Tiền lương nhà trường phát.”
Nhà trường đãi ngộ tốt vậy? Hứa Tấn Vân có thể tiết kiệm được nhiều thế này?
Không quan tâm tiền này ở đâu ra, Vạn Nguyên cũng không thể nhận. Hứa Tấn Vân tiết kiệm ít tiền khó khăn biết bao, y còn phải giữ lại khám chân nữa.
“Không được không được, tôi không thể nhận.”
Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên sẽ không nhận, y đã nghĩ sẵn lý do rồi, “Nhận đi, dù sao bây giờ tôi cũng không dùng đến, xem như tôi nhập hội với anh, đến khi anh kiếm được tiền thì trả tôi gấp đôi, tôi vẫn chờ anh đưa tôi đi chữa chân đây.”
Lời nói này không phải giả, Vạn Nguyên cầm tiền, cảm giác trọng trách trên vai nặng thêm mấy phần. Hứa Tấn Vân tin tưởng hắn đến vậy, hắn phải kinh doanh cửa hàng quần áo cho tốt, nhất định không thể để tiền của Hứa Tấn Vân trôi theo dòng nước.
“Tôi nhận tiền, ghi sổ cho cậu, sau này sẽ trả cho cậu.” Vạn Nguyên nghiêm túc đếm tiền lẻ, “Cậu tiết kiệm được nhiều phết, cậu nói xem cậu tự dùng tốt hơn bao nhiêu.”
Hứa Tấn Vân nhìn dáng vẻ cẩn thận của Vạn Nguyên, trong lòng thỏa mãn hơn, “Tiền quan tài.”
“Phì!” Vạn Nguyên ngẩng phắt đầu lên, “Nói nhảm ít thôi, sao lại nói điềm xấu, cậu còn trẻ nghĩ tiền quan tài gì chứ, tiền cưới vợ còn nghe được.”
Hứa Tấn Vân thản nhiên nhìn Vạn Nguyên, đọc thầm lời nói của Vạn Nguyên mấy lần, sau đó phụ họa, “Ừ, tiền cưới vợ.”
Nghe thấy Hứa Tấn Vân nói vậy, Vạn Nguyên lại run rẩy, “Cậu thật là, ra ngoài một chuyến cần gì mang hết tiền theo, còn để trong túi quần áo. Ban ngày chúng ta không ở nhà, nhỡ có trộm thì tìm ai đòi?”
“Cái túi quần áo rách đó, trộm nhìn thấy cũng không thèm trộm.”
Mình vào huyện khám bệnh, cho dù có chú Viễn Văn giúp đỡ, Hứa Tấn Vân vẫn mang tiền theo, mình có dùng đến hay không cứ để sau, có thể giúp Vạn Nguyên mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Vạn Nguyên vẫn dẫn Hứa Tấn Vân đi tắm. Mấy ngày mình không ở nhà, không có ai bóp chân cho Hứa Tấn Vân, cũng không có ai dẫn Hứa Tấn Vân tập bước đi. Hiếm khi có được cơ hội này, cho dù hiệu quả rất nhỏ bé, hắn cũng phải thử xem.
Vạn Nguyên nâng mắt cá chân Hứa Tấn Vân lên xoa bóp nhẹ nhàng như thường lệ, “Có cảm giác gì không?”
Có phải thần tiên làm phép đâu, hiệu quả ở đâu ra, nhưng Hứa Tấn Vân vẫn cẩn thận cảm nhận một lát, “Hơi nóng.”
Vạn Nguyên biết y dỗ mình vui thôi, đập bộp một phát lên đùi Hứa Tấn Vân, “Thời tiết này không xoa cũng nóng.”
Vừa bóp chân cho Hứa Tấn Vân vừa lên kế hoạch ngày mai đưa Hứa Tấn Vân đến bến xe, mua bánh quy óc chó bà nội thích ăn, mua ít thuốc lá bố không hay hút, không mua cho chị nữa, để thầy Trương tự mua.
Hai người đang cười nói thì ngoài cửa vang lên tiếng động, cả hai cùng nhìn về phía cửa và thấy một bóng người quen thuộc.
“Kim Dân?”
Rõ ràng Kim Dân không ngờ trong phòng sẽ có Hứa Tấn Vân, cậu ta kinh ngạc há to miệng, thậm chí quên mất mình muốn nói gì, một lúc sau mới định thần lại, “Anh…”
Sao hắn tới đây?
Câu hỏi mắc trong cổ Kim Dân không hỏi ra được, mình đi lâu như vậy, hình như đã không còn là người thuê căn phòng trọ này nữa, không có lý do chất vấn Vạn Nguyên.