Mặc dù Vạn Nguyên có rất nhiều câu muốn hỏi Hứa Tấn Vân, nhưng đây không phải nơi để nói chuyện, hắn liếc nhìn trước sau, trời đã hơi muộn rồi.
“Chúng ta lên tầng nói.” Vạn Nguyên đứng thẳng người. “Nhiều trộm cắp lắm, tôi phải đưa cả cậu và xe lăn lên tầng, nếu không chỉ chớp mắt thôi xe lăn đã bị người ta cuỗm mất.”
Hứa Tấn Vân rặt vẻ hoang mang, không hiểu Vạn Nguyên muốn làm gì. Vạn Nguyên đột nhiên đứng lên, hông y siết chặt, toàn thân nhẹ bẫng, lúc trời đất quay cuồng những thứ có thể nhìn thấy đều đảo ngược, y bị Vạn Nguyên vác trên vai.
“Vạn Nguyên!” Hứa Tấn Vân hoảng sợ kêu một tiếng, suýt nữa bị sặc nước bọt của mình.
Vạn Nguyên ước lượng người trên vai, bàn tay to vỗ nhẹ lên mông Hứa Tấn Vân, hạ giọng an ủi, “Đừng ngọ nguậy, tôi còn phải cầm xe lăn của cậu, an phận chút đi.”
Mông bị Vạn Nguyên vỗ một cái, Hứa Tấn Vân không kìm lòng được run rẩy, hai tay nắm chặt túi quần áo trong tay, nhanh chóng yên tĩnh lại.
Một tay Vạn Nguyên ôm đùi Hứa Tấn Vân, một tay kéo xe lăn, đi một mạch lên tầng hai.
Vừa vào phòng, Vạn Nguyên vội vàng đặt người lên giường, chỉ một đoạn cầu thang nhỏ như thế, sao hắn còn hơi thở dốc. Hắn quan sát Hứa Tấn Vân trên giường.
“Cậu tăng cân đúng không? Tôi sắp không bế nổi cậu rồi.”
Hứa Tấn Vân bị lắc chóng cả mặt, khí huyết xông lên đầu, một lúc lâu mới định thần lại. Y không trả lời câu hỏi của Vạn Nguyên mà nhìn xung quanh căn phòng một lượt.
Phòng không lớn, liếc mắt là thấy được hết. Một cái khung giường, một cái ghế, một cái bàn, trước bàn là cửa sổ, cho dù mình ngồi trên giường cũng có thể nhìn thấy nóc nhà của tòa nhà đối diện. Trên mặt đất có đồ đạc vương vãi, còn có một cái tủ rách, đúng như Vạn Nguyên mô tả trong thư.
Vạn Nguyên kéo ghế ngồi trước mặt Hứa Tấn Vân, ánh mắt tò mò của Hứa Tấn Vân như nai con giữa rừng cây, hắn giải thích: “Trước đó tôi nói với cậu rồi mà, không biết Kim Dân chạy đi đầu rồi, giờ chỉ có một mình tôi ở.”
Thấy Hứa Tấn Vân còn ôm túi quần áo trong lòng, Vạn Nguyên giành lấy ném sang bên cạnh, “Còn ôm làm gì? Trong túi đựng bảo bối gì hả? Cậu chờ bao lâu rồi, ăn cơm chưa?”
Hứa Tấn Vân đang định trả lời thì bụng kêu lên trước, Vạn Nguyên ngẩn người, sau đó người ha ha.
“Cậu nhìn cậu xem, đến cũng không biết nói trước với tôi một tiếng, tôi tiện đi đón cậu đúng không? Nếu cậu đến muộn mấy ngày, tôi sẽ không ở huyện nữa, đến lúc đó cậu đi đâu tìm tôi?”
Nói đến đây, Vạn Nguyên lập tức ngưng cười, hắn thực sự lo lắng lần sau Hứa Tấn Vân tùy tiện đến mà mình không chuẩn bị gì cả. Không chuẩn bị gì cả chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như mình không ở nhà, Hứa Tấn Vân phải làm sao? Chẳng phải ngủ đầu đường ư?
“Nghe chưa?” Vạn Nguyên chọc trán Hứa Tấn Vân, ngay sau đó đứng lên, “Tôi nấu cho cậu bát mì nhé, ăn tạm.”
Ngoài phòng ngủ ra, phòng bếp và nhà vệ sinh đều dùng chung. Ngày thường Vạn Nguyên không hay nấu cơm ở nhà, cùng lắm cũng chỉ biết nấu mì, hắn còn tìm hàng xóm xin hai quả trứng gà, chẳng mấy chốc đã bưng hai bát mì nóng hổi về phòng.
Vạn Nguyên bế người lên xe lăn, lại đẩy xe lăn đến trước bàn, lấy dưa muối và màn thầu trong tủ ra, rồi ăn cùng Hứa Tấn Vân.
“Tôi cũng chưa ăn cơm, nếu không phải cậu đến, một mình tôi sẽ ăn đại chút màn thầu.”
Hứa Tấn Vân cầm đũa, trộn từ đáy bát lên, hai quả trứng rán được Vạn Nguyên giấu bên dưới, nhìn lại trong bát Vạn Nguyên, chỉ có nước dùng, y gắp một cái trứng bỏ vào bát Vạn Nguyên.
“Cậu ăn của cậu đi.” Vạn Nguyên còn muốn gắp cho Hứa Tấn Vân, nhưng nói gì y cũng không lấy, hắn chỉ có thể nghe theo ý Hứa Tấn Vân, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi tới đây bằng cách nào.”
Mùi mì sợi khiến người ta thèm ăn, Hứa Tấn Vân lại đói bụng gần nửa ngày, y ăn rất ngon lành.
“Tôi đi chuyến xe tuyến sớm nhất.”
Vạn Nguyên tựa như nghe thấy chuyện gì rất ghê gớm, chưa cắn đứt mì trong miệng đã bóp má Hứa Tấn Vân, “Giỏi rồi, không có tôi đi cùng, một mình cũng có thể ngồi xe lên huyện.”
Vốn chỉ là lời khen Hứa Tấn Vân, nhưng Hứa Tấn Vân nghe xong lại hơi sợ, y sợ Vạn Nguyên cảm thấy mình không cần hắn nữa, Vạn Nguyên có thể yên tâm rời đi, đi đến nơi xa hơn, phồn hoa hơn để phát triển.
“Đến làm gì?”
Hứa Tấn Vân ngước mắt nhìn Vạn Nguyên, đột nhiên y hơi dỗi, y không muốn nói cho Vạn Nguyên chân mình có thể chữa được, “Việc của trường thôi.”
Nhà trường nghĩ gì vậy, sao lại để cho Hứa Tấn Vân ra ngoài làm việc?
Vạn Nguyên chỉ oán trách một câu trong lòng, nghĩ lại cũng rất tốt, ít nhất Hứa Tấn Vân có thể ra ngoài hít thở không khí.
Có thể là đói, hoặc là gặp Vạn Nguyên nên tâm trạng tốt, Hứa Tấn Vân ăn ngon miệng hơn ngày thường rất nhiều, ăn hết một tô mì còn ăn thêm nửa cái màn thầu. Sau khi ăn cơm xong, hai người đều toát mồ hôi đầy đầu.
“Lát anh dẫn cậu đi tắm rửa, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được.” Vạn Nguyên chỉ vào giường nói, “Cậu ngủ giường của Kim Dân.”
Hứa Tấn Vân lại nói y không muốn, Vạn Nguyên không hiểu, “Cậu ngủ giường của tôi cũng bất tiện mà, giường của tôi ở trên.”
“Anh ngủ giường dưới với tôi đi.”
Vạn Nguyên “Ủa” một tiếng, “Cậu là con nít hả? Ngủ một giấc còn cần tôi ngủ cùng?”
Nói tới nói lui, Vạn Nguyên không từ chối, đồ đạc trên giường Kim Dân nên thay từ lâu rồi, hắn tiện thể đổi ga giường và gối của mình xuống giường dưới, sau đó bỏ thanh nước nóng vào trong ấm giữ nhiệt.
Khoảng thời gian này đúng lúc mọi người đang tắm, nếu một mình Vạn Nguyên cũng thôi, nhưng dẫn theo Hứa Tấn Vân hắn ngại giành với người ta, chỉ có thể chờ đến khi không có ai dùng nhà vệ sinh mới bế Hứa Tấn Vân đi vào.
Trên sàn nhà vệ sinh toàn là nước, Vạn Nguyên chuẩn bị cái ghế cho Hứa Tấn Vân, còn phải ngồi dựa vào tường mới không bị trượt chân.
Thấy đồ tắm rửa đã đủ hết, Hứa Tấn Vân tưởng Vạn Nguyên sẽ ra ngoài, không ngờ hắn đóng cửa nhà vệ sinh lại, bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt mình.
“Anh… Anh muốn… Tắm chung với tôi à?” Hứa Tấn Vân tưởng Vạn Nguyên dẫn y đi tắm là để y tự tắm trong nhà vệ sinh.
Vạn Nguyên ném quần áo đã cởi lên bàn giặt quần áo, “Vừa rồi cậu còn muốn tôi ngủ với cậu đấy? Giờ tắm rửa cậu lại biết thẹn? Sợ gì? Đàn ông cả, cũng không phải chưa nhìn bao giờ, nền nhà trơn, một mình cậu tôi không yên tâm.”
Vạn Nguyên không cởi sạch, còn lại cái quần đùi, hắn để trần cởi quần áo giúp Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân bó tay bó chân, động tác rất nhỏ nhẹ.
“Cậu thẹn cái nỗi gì?” Vạn Nguyên nâng đùi Hứa Tấn Vân để y cởi quần ra, hạ giọng nói, “Tầng này có đôi vợ chồng trẻ suốt ngày tắm chung, người ta không dễ thẹn thùng như cậu.”
Đầu óc Hứa Tấn Vân như đã dừng nhảy số, hỏi theo lời Vạn Nguyên, “Sao anh biết?”
“Sao tôi biết? Thấy hai người họ cùng vào nhà vệ sinh, tắm xong cùng đi ra chứ sao.”
Hứa Tấn Vân chớp mắt một cách vô tội, lúc đối diện với ánh mắt Vạn Nguyên, mặt chợt đỏ bừng.
Vạn Nguyên lại vạch trần Hứa Tấn Vân, “Lúc cậu lén đọc sách kia không biết thẹn, giờ biết thẹn rồi? Khai thật xem nào, sau khi tôi đi cậu có trộm xem không?”
Hứa Tấn Vân đã quên chuyện này từ lâu rồi, không ngờ Vạn Nguyên vẫn nhớ, gần đây y cũng không hay đọc, nhưng có một chuyện khiến y khó mở lời hơn, y toàn nghĩ đến Vạn Nguyên lặng lẽ làm.
“Không nói gì?” Vạn Nguyên lạ gì nhược điểm của Hứa Tấn Vân nữa, Hứa Tấn Vân sợ nhột, tay hắn chọc thẳng vào chỗ đau của Hứa Tấn Vân, gãi eo Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân trần truồng, né trái né phải, không còn đường để trốn chỉ có thể xin tha, “Đừng! Đừng nghịch nữa! Vạn Nguyên!”
Cực quậy một lát, đôi má Hứa Tấn Vân càng đỏ hơn, hốc mắt cũng hơi ướt, Vạn Nguyên nhìn mà trái tim chùng xuống, tội nghiệp quá, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn bắt nạt tiếp.
Vạn Nguyên kiềm chế bản thân dừng tay đúng lúc, cầm lấy khăn mặt nhúng ướt, “Nhắm mắt lại.”
Hứa Tấn Vân vẫn hơi thở hổn hển, sau khi nghe Vạn Nguyên nói, y nghe lời nhắm hai mắt lại, nước tắm chảy xuống từ đỉnh đầu qua trán Hứa Tấn Vân chảy xuống mắt, hàng lông mi dày và dài run rẩy, gò má cũng siết lại, môi mím chặt, đỉnh môi hơi nhếch lên. Vạn Nguyên không nói được là ngứa ở đâu, cổ họng hơi khô.
“Khụ.” Vạn Nguyên ho khan một tiếng, bóp một đống dầu gội đầu, tìm đại chủ đề, “Thím Hồ không bắt nạt cậu chứ?”
Ngón tay Vạn Nguyên xoa da đầu Hứa Tấn Vân, cảm giác lâu không gặp này khiến Hứa Tấn Vân rất lưu luyến, y cũng không nghiêm túc trả lời câu hỏi của Vạn Nguyên.
“Bây giờ dạy ở trường, ban ngày không ở nhà, cơm nước gì đó toàn ở trường.”
Cũng không phải không bị bắt nạt, chỉ là phần lớn thời gian ở trường, thím Hồ muốn bắt nạt cũng không bắt nạt được. Không thể để thím Hồ nghe được lời này, nếu không bà ta sẽ đến kêu oan trước mặt Vạn Nguyên, bà ta ngày đưa tối đón, lại gánh nước, chẻ củi, thằng bé nhà mình cũng không quan tâm như thế.
Vạn Nguyên nghe xong thấy khó chịu, hắn nhìn đôi chân vô lực kia, “Đợi tôi tiết kiệm được ít tiền sẽ dẫn cậu lên huyện khám chân trước.”
Nếu không phải Hứa Tấn Vân bị liệt cũng không đến mức nhìn sắc mặt người khác để sống.
Sau khi gội sạch đầu, trên đầu Hứa Tấn Vân đội một cái khăn mặt, y cúi đầu giấu mình dưới khăn, lẳng lặng nghe Vạn Nguyên nói chuyện tương lai.
Giọng Vạn Nguyên bình dị, nhưng Hứa Tấn Vân nghe tới mức tai nóng lên, mạch đập dữ dội. Y thích nghe Vạn Nguyên nói về tương lai, thích nghe Vạn Nguyên lên kế hoạch cho y, y thích Vạn Nguyên, cơ thể rách nát và linh hồn cằn cỗi của y đều trở nên có sức sống vì Vạn Nguyên.
“Cậu tự tắm đi,” Vạn Nguyên không nhận ra cảm xúc của Hứa Tấn Vân, thuận tay đặt xà phòng ở nơi Hứa Tấn Vân có thể với đến, còn mình ngồi xổm trên bậc gội đầu.
Hứa Tấn Vân yên lặng ngẩng đầu, lòng trắng mắt nổi tia máu vì máu sôi trào, Vạn Nguyên cúi đầu ngồi xổm trên bậc trước mặt y, ánh mắt y di chuyển dọc sống lưng Vạn Nguyên đến quần đùi.
Tiếng ào ào lấn át tiếng hít thở trở nên nặng nề của Hứa Tấn Vân, y cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, duỗi tay lấy xà phòng trên bàn, lúc bối rối đã làm rơi xà phòng xuống đất.
Vạn Nguyên lập tức nhặt lên cho y, thấy mắt y đỏ ngầu, “Sao thế?”
“Không sao…” Hứa Tấn Vân nhận lấy xà phòng, bình tĩnh tránh né ánh mắt Vạn Nguyên, xoay người bôi xà phòng cho mình.
Trước khi Vạn Nguyên gội đầu xong, Hứa Tấn Vân đã dội bọt trên người, lại thay một cái quần cộc sạch.
“Cậu nhanh thế?” Vạn Nguyên thấy Hứa Tấn Vân đã thay xong quần cộc, bèn tắm với tốc độ nhanh nhất, sau đó bế người từ nhà vệ sinh về phòng.
Vạn Nguyên tìm một cái khăn sạch, “Cậu tự lau tóc đi, tôi đi giặt quần áo.”
Hứa Tấn Vân gật đầu, nhìn Vạn Nguyên ra khỏi phòng, sau đó bỏ khăn mặt che giữa háng ra, lộ ra quần cộc bị nhô lên.
Thanh nước nóng