Long Gia Nhạc

Long Gia Nhạc - Chương 23: 23: Canh Cá




Khi hai cô gái chuẩn bị rời đi, họ vui vẻ tươi cười với Khương Dương: "Ông chủ, tay nghề của anh thật tốt, lần sau nhất định chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn bè cùng đến."

Hiếm mới thấy một em gái xinh đẹp cười đến ôn nhu với mình như thế, tâm tình Khương Dương liền vui đến nở hoa, "Các cô đi thong thả nhé."

Đến tầm 8-9 giờ tối, mấy vị khách lẻ tẻ cũng rời đi rồi, nên bây giờ Khương Dương có thời gian rảnh rỗi tán gẫu cùng bạn.



Cáo nhỏ ăn no, nằm nhoài trong áo Thẩm Chu Thành lim dim ngủ.



Thẩm Chu Thành xoa xoa bụng cáo nhỏ, âm thầm vận linh lực điều hòa linh khí đang tán loạn trong cơ thể nó.



"Tôi cũng muốn mua một con mèo để chơi cùng..."

"Cậu nói gì cơ?" Thẩm Chu Thành không nghe rõ câu nói của Khương Dương.



"Ồ." Khương Dương hồi lại tâm trí, đột nhiên có chút ngượng ngùng, thậm chí có hơi bối rối, mở miệng nói: "À...Thẩm Chu Thành, sau này cửa hàng của tôi có thể nhập cá nhà cậu được không?...Cũng không cần nhiều..." Mặt Khương Dương đỏ hết cả lên, nói chuyện cũng bắt đầu có chút hàm hồ.



Không biết cậu lấy đâu ra can đảm để nói ra những lời này, rõ ràng là cửa hàng đang đứng trước bờ vực phá sản, ngay cả bản thân cậu cũng hạ quyết tâm từ bỏ.



Mặc dù trước đó cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng việc khởi nghiệp không thành công cũng không sao và bất cứ lúc nào cậu cũng có thể quay trở lại thừa kế cửa hàng của cha mẹ.



Nhưng qua trải nghiệm tối nay, mặc dù là một đêm bận rộn, nhưng nó mang lại một cảm giác thành công đặc biệt trọn vẹn.



Thành công do chính tay mình dựng nên chứ không phải dựa dẫm vào một ai khác.



Làm cho câu lại sôi sục ý chí muốn tiếp tục kinh doanh.



Khương Dương nghĩ, cậu kỳ thực cũng không hỏng bét đến vậy, cậu còn có thể dùng nhiều cách hơn để thu hút khách hàng, coi như dùng cá tầm thường chế biến thì với sự khéo léo của cậu, sớm hay muộn thì chắc chắn món cá nướng sẽ có mùi vị không thua kém gì bên Xuyên gia đâu.



Bây giờ lượng khách ghé qua ít cũng không sao, cậu có thể từ từ phát triển, dần dần sẽ có khách quen thôi.



Vạn sự khởi đầu nan.



Việc vận hành cửa hàng cũng không nằm ngoài quy luật đó, sao có thể thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu được đây?

Nhìn thấy Khương Khương đột nhiên sục sôi ý chí chiến đấu, theo bản năng, Thẩm Chu Thành cảm thấy buốt hết cả óc.



Có lẽ là do di chứng năm đó, khi cậu ta dụ dỗ hắn phụ đạo cho cũng bùng lên cái nhiệt huyết sục sôi như vậy, và thế là thành công lừa được thiếu niên ngây thơ Thẩm Chu Thành....!

Không được, lần này tuyệt đối hắn không thể để cho cậu ta thất bại.



Ánh mắt Thẩm Chu Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến Khương Dương nhìn vào mà sởn hết cả tóc gáy...!

"Lần này tôi đến cũng muốn bàn chuyện hợp tác với cậu, nuôi cá thì bán cho ai cũng là bán, vậy chi bằng bán cho bạn học chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Được hắn đồng ý, Khương Dương hưng phấn, chắp tay trước ngực hét lớn: "Cảm ơn Thẩm đại ca! Thẩm Chu Thành, Thẩm đại ca, đại ca yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ nỗ lực bán được thật nhiều cá, cho đại ca kiếm lời đầy bồn đầy bát luôn."

"Cậu vẫn là nên nghĩ biện pháp mời chào khách hàng đi, cửa hàng bên cạnh sinh ý tốt thế kia, còn bên cậu..."

Khương Dương ôm mặt: "Trước khi cậu đến, sinh ý cửa hàng tôi như gió sông vậy, lạnh lẽo..."

Khương Dương đem kể cho Thẩm Chu Thành nghe về vị trí đáng buồn của cửa hàng nhà mình: "Cá nướng Xuyên gia có tiếng tăm quá lớn, nếu khách hàng đi đến con hẻm này thì quá nửa là sẽ tới đó.



Hơn nữa, bên cạnh còn có một người tự xưng là em họ Xuyên gia, hôm nào cũng sang đoạt mối làm ăn của các cửa hàng lân cận, cửa hàng của tôi thì mới mở, sức cạnh tranh quá nhỏ..."

"Rất nhiều người có thói quen chỉ ăn một cửa tiệm, không muốn đổi..."

Thẩm Chu Thành đột nhiên hỏi: "Cậu biết hầm canh cá không?"

Khương Dương sửng sốt, "Có, được chứ, cậu đừng nhìn vào phương diện học tập có cố mấy cũng vô dụng của tôi, trù nghệ của tôi tốt lắm đấy, nhiều người còn bảo đó là thiên phú cơ mà, lần sau sẽ hầm canh cá cho cậu nếm thử, rất thơm đấy....!Mà khoan đã, ý của cậu là...?"

Thẩm Chu Thành gật đầu cười: "Cá nhà tôi hầm lên rất thơm đấy."

"Dùng mùi thơm hấp dẫn khách hàng đến xác thực có chút đạo lý, co điều, mùi thơm của canh cá khá thuần khiết, mà chung quanh đây toàn cửa hàng nướng, không phải hương khói ám cay nồng sẽ càng hấp dẫn hơn sao..."

"Ngươi cứ cân nhắc thử xem."

"Được thôi." Khương Dương đồng ý luôn, bây giờ lợn chết không sợ nước sôi, cậu có còn gì để mất nữa đâu, chi bằng cứ thử một lần.



"Thẩm Chu Thành, cậu nói xem tại sao cậu có thể lợi hại đến như vậy chứ? Trước đây thành tích học tập xuất sắc còn chưa tính, bây giờ ở lại quê hương trồng rau nuôi cá cũng trội hơn người ta, quả là được trời cao ưu ái mà..."

Khương Dương đang nói chuyện, ánh mắt đột nhiên bắt gặp tấm áp phích quảng cáo bên đường, buộc miệng nói: "Giá như cậu có thể nuôi luôn tôm hùm cùng cua thì hay quá."...!"

Nói đến đây, Khương Dương cảm thấy buồn cười với ý nghĩ bất chợt của mình, "Tôm càng xanh sốt cay, cua rang muối, tôm hùm nướng....!Chúng ta sẽ cùng thống lĩnh chợ đêm, đạt đến đỉnh cao cuộc đời..."

Tôm hùm? Cua?

Thẩm Chu Thành sửng sốt, có thể cân nhắc nuôi đấy.



Là rồng thì phải đủ binh tôm tướng cá hộ vệ chứ, có điều, binh tôm tướng cá nhà hắn chỉ để ăn thôi.



(¬_¬)

Ngày hôm sau, một đợt không khí lạnh khác ập đến, bây giờ gió sông không chỉ lành lạnh nữa rồi, mà nó còn buốt đến tận xương tủy.



Khương Dương chà xát tay kiếm chút hơi ấm, không khỏi oán hận, tại sao ở chỗ bọn họ không đủ bốn mùa mà chỉ có hai mùa hạ – đông thôi.



Mở cửa hàng thôi!

Hôm nay trời lạnh thế này, sợ là khách ghé đã ít lại càng ít.





Có điều, Khương Dương đã ngẫm kĩ rồi, cậu sẽ không sốt ruột nữa, cứ dựa theo biện pháp của Thẩm Chu Thành đi hầm một nồi canh cá đã.



Thời tiết thế này mà uống được một ngụm canh cá thì quá là hạnh phúc luôn!!

Nếu bán không nổi thì mình tự uống cũng được! Tiện phòng cảm mạo luôn.



Khương Dương lên tinh thần, bắt đầu lụi cụi hầm canh.



Dù có khốn đốn cỡ nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ có cái ăn thôi, không lo chết đói.



Chờ cậu vừa bắc được bếp cũng là lúc Xuyên gia mở cửa, bắt đầu đón một đợt khách đầu tiên.



Giang Dương nhìn nồi canh của mình, thầm nghĩ hôm nay ít nhất cũng đã khai được lửa.



Cậu mở nắp xoong, một mùi thơm ngào ngạt bốc lên.Thẩm Chu Thành nói không sai, canh hầm từ cá nhà cậu ta quá thơm.



Trong thời tiết lạnh giá thế này mà ngửi được mùi canh cá thơm ngon, ấm áp thì có khác gì hưởng thụ mỹ vị chốn bồng lai đâu.



Mùi canh cá không nồng nhưng từ xa đã ngửi thấy, chỉ là thoang thoảng thôi nhưng cũng khiến người ta mê đắm.



Giống như mỹ nhân vậy, khi bạn tò mò đi tìm thì cô ấy đã rời đi, chỉ còn hương nước hoa tinh tế ở lại, khiến người ta tràn đầy lưu luyến.



Khương Dương không nhịn được, tự múc cho mình một bát thử trước.





Vừa nhấp môi, đôi mắt cậu đã ngời sáng.



Sinh ý là cái gì, phiền não là cái gì, tất cả đều cút hết cho ông!!! Bây giờ toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn dư lại bát canh cá này thôi.



Canh cá rất vừa miệng, không hề có chút tanh nào.



Hơn nữa, vị ngọt thanh tinh khiết của nó không có thứ bột ngọt nhân tạo nào sánh nổi.



Thịt cá trắng ngần, mêm mại, mới chạm vào đầu lưỡi đã tan ra.



Hương thơm lan tỏa, nước súp ấm áp, khiến người ta không nỡ nuốt, chỉ hận chẳng thể khiến mùi vị đó lưu lại đầu môi chót lưỡi lâu thêm chút nữa.



Khương Dương ôm bát canh, ngây ngẩn đứng đực trước cửa tiệm hưởng thụ.



"Ông chủ! Ông chủ!"

Hai tiếng gào như đấm vào tai kéo Khương Dương trở về hiện thực, mở mắt ra liền nhìn thấy một nhà ba người đến ăn cá.



Người vừa gọi cậu là người chồng kia.



"Hôm nay ăn ở đây đi, mấy tiệm chung quanh đây đều ăn cả rồi, nhà này chắc mới mở."

"Tất cả các cửa hàng đều phải nếm thử đôi chút."

"Ông chủ, cậu đang uống thứ gì thế?"

Khương Dương mời bọn họ vào trong, "Đó là canh cá tôi vừa hầm đấy, ai ăn cá nướng ở tiệm của tôi đều sẽ được phục vụ một bát canh cá trước tiên, đợi tôi một chút nhé."

Đôi vợ chồng cùng một bé trai ngồi xuống, Khương Dương nhanh nhẹn bưng hạt dưa cùng nước trà và canh cá cho bọn họ thưởng thức.



Người đàn ông vừa nếm thử một ngụm đã không nhịn được tán dương, "Ông chủ, canh cá nhà cậu rất thơm"

Không giống như mấy cửa hàng mà anh ta từng đến, thứ gọi là canh cá có khác gì nước lã đâu, ở đây chưa cần nếm thử, chỉ cần nhìn màu sắc thịt cá cũng có thể nhìn ra là nó rất ngon rồi.



Kết quả đúng như dự đoán, quả thật mùi vị quá là ngon.




Con trai cũng có vẻ rất thích canh cá này, một hơi uống cạn cả bát, khiến cho vợ sốt ruột lên tiếng, "Bảo bối, đừng uống nhiều như vậy chứ, còn ăn cá nướng nữa cơ mà."

Thằng bé làm nũng với cô: "Mẹ, con vẫn muốn uống nữa."

Cô vợ lắc đầu: "Không, đợi lát nữa còn ăn cá nữa chứ con."

"Vợ, em cũng thử uống đi, ngon lắm đấy."

Cô vợ lắc đầu, đúng là đàn ông nhà mình đều ngốc cả, cha truyền con nối hay gì? Trước bữa chính đem canh uống no thì còn ăn thế nào được nữa?

Tuy vậy, nhìn thấy biểu hiện của con trai cùng chồng mình, cô cũng tò mò muốn uống thử một miếng.



Lại không nhịn được, uống thêm mấy ngụm lớn, "Ông chủ, canh cá này anh có bán mang về không?"

Lúc này, Khương Dương đang bắc lò, "Cá nướng của tôi cũng ngon lắm đấy, đừng có uống nhiều canh như vậy chứ, để bụng mà ăn cá...!Nào nào, đến nếm thử đi!!"

"Được, uống canh nhà cậu chúng tôi cũng biết rất ngon rồi.



"

...!

Buổi tối hôm nay, Khương Dương đã nhận được năm, sáu lượt khách, Tuy rằng so với Khương gia thì chẳng thấm vào đâu, nhưng dù gì thì cũng là một khởi đầu rất tốt đẹp rồi.





Nếu ú tiếp tục thế này, có khi tuần sau cậu lại phải thuê hẳn người về trợ giúp ý chứ!!

*"Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.".



Vị trí cửa hàng bất lợi, thường xuyên vì cửa hàng bên cạnh mà vắng ngắt nhưng đó cũng là một lợi thế.



Nếu cậu biết cách mời chào thì bên cạnh Xuyên gia, sẽ ổn định được một nguồn khách lớn chú ý tới đây.



*"Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" (成也蕭何,敗也蕭何): Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.



Mọi người muốn đến Xuyên gia ăn cá nướng, chẳng ngờ cửa hàng bên cạnh lại tỏa ra mùi canh cá hấp dẫn, không nhịn được tới xem một chút, kết quả lại thấy bên trong mấy người ăn cá nướng đến là vui vẻ.



Thế là tất cả mang một tâm lý hứng thú với hương vị mới mẻ, ghé qua....!

Đến khi thưởng thức mới phát hiện, cá nướng ở đây không hề kém cạnh Xuyên gia chút nào!!

Trước đây, bạn bè của Khương Dương cũng biết được cậu mở cửa hàng cá nướng, muốn đến chấm mút một ít, nhưng qua lời bố mẹ cậu thì thấy cửa hàng kinh doanh không phất.



Người có lòng thì cũng tồn tại người có dạ, nghe tin đều đến chế nhạo: "Bây giờ sinh ý ở cửa hàng cậu thế nào rồi? Có chống đỡ nổi khổ? Hay là sang cửa hàng trà sữa chỗ tôi đi, tôi bố trí cho chân chạy vặt..."

"Tôi đang muốn tuyển công nhân bốc vác, cậu có muốn..."

Khương Dương ngắt lời tất cả: "Còn duy trì được."

Chờ đấy, sau này tôi sẽ mời mấy người đến cửa hàng của tôi, xem nó phát triển đến cỡ nào...!

Khí trời ngày càng lạnh, chưa gì đã sắp đến Tết rồi.



Hiện tại, lô thực phẩm phủ lều đầu tiên đã được bán ra.



Bên bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em không thể đóng cửa, phải tiếp tục nhập hàng; bên khách sạn Phong Đô Hào cũng vậy, sinh ý lên cao, lại càng cần nhiều hàng hơn.



Nửa năm nay, chỉ dựa vào việc cung cấp thực phẩm thôi cũng đã khiến các bà các mẹ kiếm không ít lời.



Vương Xuân Yến đến tận nhà cảm tạ bà nội Thẩm.



Bây giờ con gái thím đã lên cấp 3 rồi, nếu như trước đây thì phải cố vun vén, thắt lưng buộc bụng lắm mới đủ tiền đóng học, nhưng bây giờ, nhờ việc kinh doanh rau củ cùng bà nội Thẩm mà thím đã có thể lo liệu chu toàn, thậm chí còn thừa tiền ra để sắm sửa quần áo, đồ Tết trang hoàng nhà cửa.



Vương Xuân Yến mang sang rất nhiều quà biếu bà nội Thẩm, đến khi về, bà nội Thẩm cũng dúi vào tay thím một bọc ngó sen thật to, "Năm nay ngó sen nhà tôi tốt lắm, thím cầm về cho cháu nó nếm thử nhé."

Vương Xuân Yến vừa đi thì lại có người khác tới, đến khi tiễn vị khách cuối cùng rời khỏi thì bà nội Thẩm mới có thời gian cảm thán, "Năm nay nhà ta náo nhiệt thật đấy!!"

Cáo nhỏ từ ngoài xông vào nhà, ngay lập tức nhảy xổ vào lồng ngực Thẩm Chu Thành.



Hắn đỡ được nó, tay đưa lên vỗ vài cái cho mấy bông tuyết đọng rơi xuống.



Lâu nay hiếm lắm mới có một trận tuyết đấy.



"Bà nội, bà xem này, nó còn chăm chỉ ra xem gà hơn cả bà đấy."

Cáo nhỏ liếm liếm lòng bàn tay Thẩm Chu Thành.



Thấy vậy, hắn liền lấy sữa dê ủ sẵn gần bếp lửa đút cho nó.



Bà nội Thẩm cười cười: "Có ổ trứng mới nở đây mà, chắc nó ra xem mấy nhóc gà con đấy."

Thẩm Chu Thành cạn lời, túm lấy tai cáo nhỏ xách lên: "Gà con vừa ra đời mà thằng nhóc nhà ngươi đã nhắm đến thịt người ta rồi, có thấy quá đáng không?"

Cáo nhỏ trưng ra bộ mặt ghét bỏ, móng vuốt vỗ loạn lên hòng thoát khỏi tay Thẩm Chu Thành.



Đôi mắt đen láy trừng to, như muốn lên án Thẩm Chu Thành ngược đãi động vật: NÓ! KHÔNG! MUỐN! BỊ! XÁCH! TAI!

Thẩm Chu Thành cười, nhóc con này càng ngày càng thông minh lên rồi đấy.



Thẩm Chu Thành cũng không bắt nạt nó nữa, tay gãi gãi cằm nựng.Cáo nhỏ dễ chịu lăn lộn chơi đùa trên đùi hắn, chơi đến mệt rồi mới chịu cuộn người lại ngủ.



Bà nội Thẩm chuẩn bị bữa tối Giao thừa vô cùng thịnh soạn, lôi hết gà vịt ra nấu.



Riêng gà thôi đã giết những bốn con, khiến cáo nhỏ vui sướng vô cùng.



Nó cứ chầu chực canh chừng bên giếng coi Thẩm Chu Thành giết gà, miễn cho hắn ăn vụng mất tình nhân của nó.



Thẩm Chu Thành thấy nó sắp rỏ dãi đến nơi, liền gắp cho một miếng gà mới chín tới, "Chầu chực dòm ngó nguyên một ngày không thấy mệt hả?"

Cáo nhỏ mải mê ăn thịt gà, không thèm để ý tới hắn.



Thẩm Chu Thành thấy nó ăn đến là vui vẻ, ngẫm, thấy mình cũng đáng được hưởng thụ chứ nhỉ, liền đi lấy bánh khoai lang chiên giòn ăn.





Cáo nhỏ đang ăn gà, chợt thấy bánh khoai lang chiên cũng rất thơm nên liền nháo muốn ăn thứ đó nữa.



Hôm nay Thẩm Chu Thành không so đo với nó, đưa cho miếng bánh đang ăn dở, còn mình thì đi ăn túi khoai tây chiên.



Hành động ăn vụng của hai người cuối cùng cũng bị bà nội Thẩm bắt quả tang, liền giáo huận cho một trận: "Cúng tổ tiên xong liền dùng bữa rồi mà hai đứa vẫn không nhịn được ăn vụng à..."

Năm vừa qua là một năm vô cùng náo nhiệt đối với Thẩm gia, vậy nên, hắn mua không ít pháo hoa, thả suốt đêm cho cáo nhỏ ngắm chơi.



Tết Nguyên Đán luôn là thời điểm nhộn nhịp nhất ở thôn Thanh Tuyền, giả trẻ nam nữ ra ngoài làm công cũng đều hồi hương.



Mọi người gọi Thẩm Chu Thành ra ngoài đánh bài, hắn cũng không ra, chỉ ở nhà phục vụ cáo nhỏ cùng bà nội.



Mùng năm Tết.



Thẩm gia đột ngột đón tiếp vị khách đặc biệt ghé qua.



Đó là Chủ nghiệm ngoại khoa bệnh viện nhân dân huyện cùng Viện trưởng viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em tới chơi.



Thẩm Chu Thành nhận ra vị Chủ nhiệm khoa hói đầu kia, đó là bác sĩ chủ trị cứu sống bà nội hắn năm đó, vậy nên trong thâm tâm vẫn luôn mang ơn ông ấy.



Hỏi ý đồ, hóa ra hai người đến để hỏi xem có thể đặt rau dưa cung cấp cho bệnh viện Nhân dân hay không.



Vị chủ nhiệm khoa bệnh viện Nhân dân lên tiếng, "Là yêu cầu bức thiết của nam bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi.



Mấy người đó có vợ là bác sĩ bên bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, họ bảo vợ mình trưa nào cũng đón con đến ăn cơm ở bệnh viện, không thèm về nhà nấu nướng, khiến bọn họ ăn uống rất kham khổ..."

"Vậy nên, chúng tôi cũng muốn chuẩn bị cho các bác sĩ những bữa trưa thật bổ dưỡng, quanh bệnh viện toàn mấy quán thức ăn nhanh nhiều dầu nhiều mỡ, không tốt cho sức khỏe.



Mà nông sản nhà cậu quá ngon...."

"Hơn nữa, cho chúng tôi đến tham quan vườn rau của cậu được không? Sao có thể trồng nông sản tốt đến như vậy??

Bà nội Thẩm nhiệt tình dẫn bọn họ lên núi tham quan.



Vườn rau mới được dừng lều che chắn nên phát triển khá tốt.



Bà lại ngắt cho hai người mấy sọt rau dưa tươi non nhất mang về nếm thử.



Khi về nhà lại châm trà cho bọn họ nếm thử.



Dạo quanh một vòng, viện trưởng cùng chủ nhiệm cũng cảm thấy khát, không ngại mà cùng nhận lấy chén trà bà nội Thẩm châm cho.




Mới nhấp một ngụm liền kinh ngạc: "Tôi đã biết vì sao rau dưa ở đây lại tốt đến vậy rồi, là do nước quá tinh khiết, phong thủy hòa hợp."

Bà nội Thẩm cười nói: "Ở nhà tôi vẫn luôn dùng nước giếng để uống, mọi người từ thành phố xuống cũng đừng ghét bỏ nhé."

"Bà ơi, nước giếng sạch như vậy, có thể uống trực tiếp không ạ?"

"Có chứ, tôi đã uống nó hàng chục năm nay rồi, kể cả có tuyên truyền phải đảm bảo an tàn thực phẩm thì nước đun sôi của tôi vẫn đạt chuẩn nhé."

"Bà ơi, chúng tôi có thể xin một bình về không?"

"Được chứ, mọi người cứ tùy tiện lấy đi, miệng giếng của chúng tôi trong nhất thôn này đấy, thôn dân còn phải đến nhà chúng tôi xin nước tưới rau với sinh hoạt cơ mà."

"Thật sao? Cảm ơn bà ạ.



Kỳ thực, với quy mô nuôi trồng như vậy thì nhà bà đã đạt chuẩn nông trại rồi đấy ạ.



Hơn nữa, gà vịt nhà bà nhìn trông cũng rất khỏe mạnh, chứ ai như mấy nông trại gian dối kia, mua gà ở ngoài chăm được vài ngày, bán ra ngoài liền nói là tự nuôi, giá lại đắt."

"Vậy mọi người mang về mấy con gà nhà chúng tôi mà thử nhé."

"Ơ, vậy thì ngại quá.



Chúng tôi sẽ trả tiền chứ."

Bà nội ở bên ngoài tiếp khách, riêng Thẩm Chu Thành lại lén lút đem cáo nhỏ lủi vào trong phòng, hoàn hảo thực hiện chức trách của đại sứ bảo vệ gà.



Cáo nhỏ ý thức được tình nhân hôm nào mình cũng ra ngắm sắp bị bán đi, vô cùng khổ sở rưng rưng muốn khóc.



Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ vào ngực dỗ đến nửa ngày mà nó vẫn không cao hứng nổi, mãi đến khi hắn hứa ngày mai sẽ lên núi bắt gà cho nó ăn thì mới chịu ngẩng đầu lên, trườn lên vai Thẩm Chu Thành ngồi chồm hỗm.



"Hôm nay phải ngoan, không được nháo mọi người, nếu không bà nội sẽ thấy buồn đấy.



Khách tới là ân nhân của bà nội, biết không?" Thẩm Chu Thành vỗ vỗ cái mông nhỏ đang buồn bã chổng lên của nó.



Hiện tại, cáo nhỏ đã có thể nghe hiểu phần lớn ý tứ trong lời nói của Thẩm Chu Thành, trước đây ở trên núi vắng người, nó chỉ có thể tự tu luyện, bây giờ được hắn hỗ trợ, việc tu hành tiến triển lại càng thuận lợi hơn.



Buổi trưa, hai vị khách ở lại Thẩm gia dùng bữa, sau khi ăn xong liền khen không dứt miệng, "Hy vọng sẽ thường xuyên được ăn nông sản của bà, tôi sẽ nhờ người phụ trách nhà ăn bệnh viện liên hệ với cháu trai bà sớm nhất có thể."


Đến lúc về thì sau cốp xe của họ đã chất đầy nông sản.



Vốn việc này không cần viện trưởng tự mình đến nhưng ông là một người vô cùng ưa thích đồ ăn ngon, xưa nay luôn lang bạt khắp các nông trại, nghe người ta đánh tiếng ở đâu có mỹ thực liền tự mình tới trải nghiệm.



Đến lúc này, không phải là đến đúng rồi.



Viện trưởng cùng chủ nhiệm mang vác theo một đống nông sản thắng lợi trở về.



Vương Miêu Miêu cùng chồng về nhà mẹ đẻ thăm họ hàng, thấy hai chiếc xe ô tô đi ra từ Thẩm gia, không nhịn được mà hỏi mẹ, "Sao nhà bọn họ nhiều xe vậy?"

Em gái Vương Phương Phương đang ngồi gọt bưởi, nghe thấy chị hỏi liền đáp, "Năm ngoái Thẩm gia bắt đầu nuôi cá, bán nông sản, kiếm được không ít tiền đâu."

Đường Lan khoát tay, "Nói bậy, sao con không kể nó phải đổ bao nhiêu tiền vào việc đào ao đi? Theo mẹ thấy thì nó đã bán được bao nhiêu đâu, chắc còn chưa hồi nổi 10% vốn.





Thực sự lời lãi đến vậy sao? Còn chưa biết được đâu!!!"

Vương Phương Phương: "Kiếm tiền có lời hay không thì con không biết, ít nhất đã trả hết nợ, còn có cả lãi.



Hơn nữa, người ta mua hết chỗ đất đó mà không phải đi vay nha."

"Con đấy, đúng là không hiểu chuyện mà, thiếu tầm nhìn xa.



Nếu lời lãi như thế thì tại sao mẹ không đi trồng rau cùng bọn họ? Bởi vì mẹ con thông minh, kiếm tiền kiểu này chắc chắn không bền lâu nổi, sao cứ nhọc nhằn khổ sở trồng rau cuốc đất...?"

"Hiện tại, chị con cũng đã lên thị trấn làm việc rồi, vậy nên con phải cố gắng đấy, tranh thủ lên đó luôn đi...."

Đường Lan bùm bùm nói như bắn rap giáo huấn Vương Phương Phương khiến sự khó chịu trong lòng Vương Miêu Miêu dần biến mất.



Từ sau khi kết hôn, cô ngày càng không ưa nổi chồng mình là Trần Minh, lương đã ít mà tính khí còn gia trưởng.



Đến bây giờ còn sống theo kiểu tập thể cả gia đình thuê chung một tầng lầu.



Cái nhà bé tí ở tít tầng sáu, mỗi ngày leo lên leo xuống mệt chết người.



Trần gia hoàn toàn cảm thấy là Vương Miêu Miêu với cao, một cô gái nông thôn không học đại học mà leo được lên trên người một người đàn ông tốt nghiệp khoa chính quy đại học như con trai nhà họ là do ba đời thắp hương tổ tiên phù hộ.



Thuận theo lẽ đó, nhà chồng dồn sức ức hiếp, bắt bẻ nàng dâu là cô.



Dần dần, tâm lý Vương Miêu Miêu ngày càng khó chịu, ban đầu, cô còn cảm thấy có lẽ mình trèo cao thật, có thể nhịn thì nhịn, dĩ hòa vi quý.



Nhưng sau đó, nghe nói Thẩm Chu Thành bỏ ra một đống tiền mua rừng mua núi, trồng rau nuôi cá kiếm lời vô cùng....!

Vương Miêu Miêu giống mẹ mình vô cùng, đều thực dụng nên đã sớm lập lời thề rằng sẽ không bao giờ chịu ở lại cái thôn nghèo nàn hiu hắt này, cũng chẳng thể nhìn lọt nổi Thẩm gia.



Thế nhưng, bây giờ, thời điểm cãi nhau với chồng, khi chồng khinh bỉ nói cô trèo cao, trong lòng cô luôn muốn phản bác: Vốn tôi có thể gả cho người tốt hơn anh...!

Hiện tại không phải Thẩm gia đang phát triển rất tốt đó sao?

Có điều, lời mẹ nói rất đúng, ít ra chồng cô bây giờ lương tháng ổn định, có hộ khẩu thị trấn, sau này sẽ thuận lợi vô cùng cho việc đi học của con cái cũng như các dịch vụ công.



Nhưng em gái Vương Phương Phương vẫn không nhịn được khuyên nhủ: "Mẹ, hay là mẹ cứ thử trồng cây kinh doanh với các thím đi, con nghe Huyên Huyên nói mẹ nó kiếm được rất nhiều tiền từ việc này đấy, học phí, sinh hoạt phí đủ cả...." Huyên Huyên là con gái của thím Vương Xuân Yến.



Đường Lan nghe vậy liền muốn lấy chổi quất chết cô: "Con nhóc này, con cho rằng trồng trọt dễ lắm sao? Mẹ vất vả làm công tác tư tưởng cho hai đứa, bây giờ vẫn chưa chịu hiểu sao?"

Vương Phương Phương bĩu môi: "Được được được, con sai rồi."

Đường Lan lớn tiếng mắng Vương Phương Phương, vì lời nói của nó có khác gì thêm dầu vào lửa đâu.



Hơn nữa, hôm qua Lưu Nhược Lan vừa khoe nhà bà ấy mới thay máu một loạt, đổi hết đồ gia dụng, nghe đâu tiền chính là từ việc buôn bán nông sản mà tới...!

Đường Lan sốt ruột, hận không thể mỗi ngày thắp nhang cầu cho việc buôn bán đáng ghét ấy sớm thất bại.



Trước năm mới, Thẩm Chu Thành đánh tiếc trước với Ngô Quý Phương, cho anh ấy mang về tầm hai mươi mấy cân cá mà ăn Tết.



Ngô Quý Phương xách nguyên bể cá trở về, chỗ này là thừa ăn Tết rồi.



Trên đường về, Ngô Quý Phương đi đến đâu cũng khoe đây là cá hắn nuôi, không hề chết nhé, kiếm được hơi bị lời lãi luôn!!

"Nghe cho kỹ nhé, mọi người đừng có gọi tôi bằng cái biệt danh chết tiệt ấy nữa."

Người trong thôn liền cười hắn: "Cá mập đều hoảng loạn là chúng tôi không tốt, nhưng chúng tôi thấy bây giờ cá mập cũng phải nể cậu rồi."

Ngô Quý Phương không chỉ vênh váo ở ngoài mà về nhà còn tự đắc với vợ: "Người nào tính bát tự cho anh căn bản sai bét, em xem, năm vừa rồi anh nuôi cá không phải rất tốt sao?"

Vợ Ngô Quý Phương thấy cái mặt hắn sắp song song với bầu trời đến nơi, liền trừng mắt: "Anh là thay người khác nuôi cá, đương nhiên là bát tự của anh không ảnh hưởng rồi"

Đã thế con gái nhỏ Đóa Đóa còn tiếp lời mẹ, "Ba ba, cha thay người khác nuôi tốt hơn nhiều so với tự mình nuôi đấy, còn ăn ngon hơn nữa chứ!"

Ngô Quý Phương: "..."

Nhưng mà bất kể thế nào đều cũng không thể làm giảm bớt đi sự cao hứng của Ngô Quý Phương, ít nhất cái biệt danh kia cũng triệt để biến mất.



Hơn nữa, trong đầu hắn đã có kế hoạch sẵn, giúp Thẩm Chu Thành thêm mấy năm thì sẽ tách ra làm riêng.



Nghĩ thì hay lắm.



Bây giờ, trong mắt Ngô Quý Phương thì ao nuôi cá nhà Thẩm gia vẫn là trọng yếu nhất, dù sao trên đầu hắn vẫn đang đội cái mũ đại công thần, không thể xảy ra chuyện gì bất trắc.



Hắn thực sự hi vọng trong một đến hai năm tới sẽ không thể xảy ra một cái biến cố gì hơn.



Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được, gọi luôn cho Thẩm Chu Thành: "Thẩm Chu Thành, thời điểm ăn Tết tôi không có ở đó thì bớt ăn vặt đi, chăm chú trông ao cá nhé.



Vào tầm này dễ xảy ra mấy chuyện linh tinh lắm."

Tết có rất nhiều vụ trộm cắp vặt, dù sao thì kẻ trộm cũng phải có vốn mà ăn Tết chứ.



Thời điểm cuối năm, Ngô Quý Phương trông chừng ao cá rất chặt, nhưng bây giờ về nhà ăn Tết rồi, sợ chẳng có ai trông coi.



Hơn nữa, thời điểm này có rất nhiều người xa xứ trở về đoàn tụ gia đình...!

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Quý Phương hoảng loạn vô cùng, vì để an tâm, hắn mặc quần áo, tranh thủ thời gian rảnh ghé ao cá một chút.



Tận mắt nhìn thấy mọi chuyện vẫn rất ổn hắn mới yên tâm nở nụ cười, thấy trời sắp tối liền vội vàng quay bước đi về.



Khi đi đến ngã tư, Ngô Quý Phương thấy một đám thanh niên tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ lạ mặt ngang qua.



Ngô Quý Phương đi thêm được vài bước nữa mới ngờ ngợ có điều gì không đúng...!

Tựa hồ bọn họ đang cầm công cụ đánh cá bằng điện trong tay....