Long Gia Nhạc

Long Gia Nhạc - Chương 22: 22: Cá Nướng




Buổi chiều, Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ lái xe lên huyện.



May mắn, lần này nó không nằng nặc đòi đội cái mũ xanh lè kia hay thắt dây an toàn đầy ngớ ngẩn thế nữa.



Tính tình như đứa trẻ con vậy, cả thèm chóng chán.



Cửa hàng cá nướng của Khương Dương khai trương ở khu Tân Giang, đêm hè ở đây khi nào cũng náo nhiệt vô cùng.



Mọi người thường đến tản bộ ngắm trăng, thư giãn trong làn gió thu mát mẻ ven sông.



Bởi vậy, hai bên đường Tân Giang đều chật kín các cửa hàng đồ nướng, KTV, quán cơm, quán trà.



Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến một cái hẻm nhỏ, quẹo vào là thấy hai bên đều là cửa hàng cá nướng, người trong huyện thường hay đến đây vào những đêm hè trăng thanh gió mát để hưởng thụ, chỉ cần gọi một bàn cá nướng, mấy két bia là đã có thể quẩy đến thâu đêm rồi.



Việc kinh doanh ở đây vào mùa hè rất tốt, nhưng mùa đông thì...!

Thẩm Chu Thành bế cáo nhỏ xuống xe, đón chào hắn là một cơn gió đông lạnh thấu xương.



Cáo nhỏ bị gió táp thẳng vào mặt, lông lộn xộn, dựng lên như con nhím.



Nó hoảng hốt, nhanh chóng chui vào lồng ngực Thẩm Chu Thành tìm chút ấm áp.



Gió lớn đến mức nếu Thẩm Chu Thành không túm chặt lấy thì cáo nhỏ cũng bay đi luôn rồi.



Thời tiết như vậy, rất ít người nguyện ý đến bờ sông đi dạo.



Hắn có chút thắc mắc, nếu đã mở cửa hàng cá nướng, tại sao Khương Dương không khai trương vào mùa hè? Khương Dương giải thích rằng: Vốn dĩ cậu ấy cũng định mở cửa hàng vào mùa hè, nhưng có một đối tác đột nhiên rút vốn, xong lại gặp thêm một chút rắc rối nữa, mãi đến bây giờ mới có thể khai trương.



"Khai trương được là may rồi, hơn nữa mùa này tiền thuê mặt bằng tương đối rẻ..."Sau khi nói địa chỉ cho Thẩm Chu Thành, Khương Dương cúp điện thoại, từ gương mặt tươi cười thành bộ dáng đầy sầu não, lông mày nhíu chặt.



Cửa hàng cá nướng Xuyên gia bên cạnh đã có bốn, năm vị khách lục tục kéo vào.



Dù cho thời tiết có khắc nghiệt cỡ nào, nhưng không hiểu sao sinh ý nhà bọn họ vẫn chưa bao giờ thuyên giảm.



Nguyên một con đường thì sinh ý nhà bọn họ là tốt nhất, đem hai nhà bán cá nướng liền kề vắng ngắt, khiến hai nhà này phải dẹp tiệm luôn.



Bởi vậy, giá thuê mặt bằng liền kề Xuyên gia rất rẻ.



Vì khai trương tiệm này, Khương Dương bỏ ra những 2 tháng đến trường học huấn luyện kỹ thuật nấu ăn, hơn nữa lại còn tự sắm sửa những dụng cụ nướng hiện đại nhất.



Với điều kiện như thế thì cậu thừa sức mở cửa hàng luôn.



Tuy phương diện học tập không tốt, nhưng may mắn thay, ông trời lại tặng cho khả năng nấu ăn khá tốt.



Cậu cũng phải tự nhận là cá nướng của mình không đến nỗi nào, nhưng chẳng hiểu sao ít khách ghé tiệm vô cùng.





Cậu cũng từng sang Xuyên gia ăn thử cá nướng, mùi vị sao với cá cậu làm cũng chẳng hơn kém bao nhiêu nên mới tự tin, dám thuê ngay ngay bên cạnh.



Nhưng sau khi khai trương cửa tiệm, cậu mới biết cuộc sống này thật tàn khốc!

Trong cái huyện nhỏ này, làm ăn có phất hay không đều nhờ vào quan hệ.



Cá nướng Xuyên gia đã mở được bảy, tám năm, rất có danh tiếng.



Một truyền mười, mười truyền trăm, vậy nên nếu ai muốn ăn cá nướng thì đều nghĩ đến Xuyên gia đầu tiên.



Nhưng may mắn là mặt bằng của hàng Xuyên gia có hạn, nhiều khách hàng không có kiên nhẫn thường sang luôn các cửa hàng bên cạnh ăn, nên sinh ý của hẻm này vẫn ổn lắm.



Nhưng nếu chỉ có thế thì không nói làm gì, cái làm cho Khương Dương thổ huyết chính là...!

Bên trái Xuyên gia là cửa hàng nhà Khương Dương, bên phải lại là cửa hàng của em họ cậu.



Thấy anh trai mở cửa hàng cá nướng, cậu ta cũng học theo, mở luôn cửa hàng gần đấy.



Khi cửa hàng nhà Xuyên gia chật kín, ùa sang hai cửa hàng bên cạnh thì cậu ta sang cửa hàng nhà anh trai kéo khách, nói cái gì mà đều là người một nhà, mùi vị cá nướng như nhau.



Cướp khách trắng trợn!!

Dần dần, khách đến ăn ngày càng ít, sinh ý cũng lạnh như trời mùa đông vậy.



Trình độ tốt chỉ là hư vô, ngay cả lửa cũng chẳng cần nổi thì nói gì đến thủ nghệ?

Chẳng trách vì sao chủ mặt bằng dẹp tiệm, đóng cửa cho thuê.



Lúc mới chuyển đến, ông chủ tiệm phía đối diện rào trước với cậu rằng phong thủy chỗ này vô cùng độc, đã từng có nhiều người khai trương ở đó nhưng đều không phất lên nổi, đều phải bỏ cuộc.



Nhiều đến mức mà Khương Dương là người thứ mấy ông ấy cũng không nhớ nữa.



Bảo sao tiền thuê lại rẻ đến vậy...!

Đang nghĩ vẩn vơ thì tiếng chuông vang lên, có cuộc gọi đến.



"Ài dà, Khương Dương, mấy ngày nay hàng về ít lắm, cá đều bị mấy nhà kia mua hết cả rồi, không còn cho cậu đâu.



Mà mấy ngày nay nhà cậu làm gì có khách, hay chỗ cá trong bể cậu bán lại cho tôi đi, tôi bán giúp cho.




Bán giúp cậu là tốt lắm rồi..."

Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại, không thèm nể mặt mà cho Khương Dương đáp lời.



Khẩu khí lớn như vậy, hiển nhiên là không muốn cung cấp hàng cho cậu nữa.



Khương Dương tức đến đau cả ruột, gọi lại thì chẳng có ai bắt máy.



Cái gì mà mấy hôm nay không có khách?



Hôm nay chỉ là lão tử muốn mời bạn học cũ ăn cá thôi...!

Nhà dột còn gặp mưa!!

Khương Dương liếc vào bể cá, chỉ thấy đôi cá mẹ góa con côi lẻ loi vẫy vùng.



Chỉ có mỗi hai con như này mà mời bạn ăn thì ngại lắm.



Sang cửa hàng khác mua mấy con.



Ý định của Khương Dương là như vậy, cậu thấy thật quá hổ thẹn, chính mình cũng mở cửa hàng cá nướng mà lại phải đi đến cái nước mua cá nhà khác mời bạn sao?

Vừa bước ra cửa đã thấy Thẩm Chu Thành đang vẫy vẫy mình.



Khuôn mặt Khương Dương tươi cười, "Thẩm Chu Thành, cậu đến rồi đấy à? Vừa vặn, cậu trông cửa hàng giúp tôi một lát đi." Để tôi lén lút đi mua cá.



"Cậu chờ một chút hẵng đi, đến giúp tôi chuyển chỗ đồ ở cốp sau xuống đã." Thẩm Chu Thành gọi với theo.



"Cái gì? Cậu còn mang theo đồ sao?"

"Quà mừng khai trương cửa hàng."

"Sao lại khách sáo với tôi vậy chứ?!" Khương Dương lúng túng nở nụ cười.



Tiệm này của cậu sắp phá sản đến nơi rồi...!

Thật ra thì hôm nay cậu chỉ định mời Thẩm Chu Thành nếm thử tay nghề của cậu, nếu sau hôm nay sinh ý cửa hàng vẫn không gì khởi sắc thì sẽ đóng cửa luôn.



Mở cốp sau ra, Khương Dương phát hiện có hai thùng cá to, đếm sơ qua đã tầm chục con, đã thế còn có một con khá nghịch ngợm, quậy thế nào mà văng ra khỏi thùng, giờ còn đang giãy đành đạch trên sàn xe.



"Cậu mang nhiều thế? Phung phí quá!!" Khương Dương kinh ngạc, vội vàng đem cá đổ vào thùng chuyên dụng nuôi cá.



"Cá tôi nuôi đấy, tôi mang tặng cậu mấy con coi như là quà khai trương."

Nghe nói vậy, Khương Dương an tâm, cười nói: "Thế nào là mấy con? Tôi đếm qua cũng hơn chục con rồi."

"Vậy thì hôm nay tôi dùng chính cá cậu tặng đãi cậu vậy!" Nguyên bản, Khương Dương là một người sống vô cùng trọng nghĩa, vậy nên cậu cũng chẳng thèm để ý đến cái gì gọi là sinh ý nguội lạnh nữa.




Bạn đến thì mình tiếp, không hề câu nệ hoàn cảnh của bản thân.



Nếu thực sự phá sản thì cùng lắm về kế thừa "gia nghiệp" là được.



"Cái thứ trên cổ cậu là chó hả? Nhưng nhìn có vẻ không giống lắm, chủng loại gì vậy? Đẹp ghê, phỏng chừng mấy em gái rất thích nha."

Thẩm Chu Thành nặn nặn móng vuốt của cáo nhỏ, trả lời Khương Dương, "Đây là một con cáo."

"Oa, cáo hả? Rất hiếm thấy nha."

"Cáo là động vật rất tà môn nha, cậu xem đấy, Tây Du ký, Liêu Trai chí dị, còn cái bài hát tên gì nhở...? A, là Bạch Hồ, cậu từng nghe bao giờ chưa? Nhỡ may cái thứ trong lồng ngực của cậu là hồ ly tinh thì sao?"

Thẩm Chu Thành: "..."

Không cần cậu nói, tôi biết thứ trong lồng ngực tôi là hồ ly tinh.



"Khà khà khà." Khương Dương lộ ra một nụ cười ám muội, "Cậu nuôi nó lâu như vậy để một ngày nó biến thành mỹ nữ làm vợ báo ân hả?"

Thẩm Chu Thành: "..."



Thẩm Chu Thành tàn nhẫn chỉ ra sự thật: "Đây là một con cáo đực."

"Ồ..." Khương Dương thất vọng thở dài, mộng đẹp tan thành mây khói.



Khương Dương nhường Thẩm Chu Thành ngồi ở vị trí tránh gió và cũng tiện để nướng cá.



Thẩm Chu Thành cũng chẳng ngại, hắn đặt cáo nhỏ bên cạnh, bóc hạt dưa phục vụ nó.



Thẩm Chu Thành để ý thấy cửa hàng bên cạnh có nguồn sinh ý thật là tốt, bên này thì mãi mới có hai vị khách ghé qua.



Đường Mộng Đan cùng Tạ Vi Vi vừa từ một KTV ở Tân Giang đi ra, thấy gió đêm quá lạnh liền quyết định đi ăn cá nướng cho ấm người.



"Đã lâu không đi ăn cá nướng, ăn ở đâu đây?"

"Tôi cũng không biết ăn ở nhà nào ngon nữa."

"Ha ha ha..., ngốc quá đi, chúng mình chỉ cần tìm cửa hàng nào đông khách thì chắc chắn là cửa hàng ấy ngon thôi mà."

Hầu hết khách hàng đều có tâm lý bầy đàn, không cần biết có tốt hay không, dù sao đông thì chắc chắn chất lượng cũng sẽ không quá tệ.



Về cá nướng thì phải kể đến cửa hàng Xuyên gia.



Nhưng thời điểm này cửa hàng này rất đông, không biết đến bao giờ mới đến lượt hai cô nữa.



"Vi Vi, chúng ta đi nhà khác ăn nhé?" Đường Mộng Đan cùng Tạ Vi Vi hát nguyên một buổi, đã sớm đói meo, thực sự không muốn đợi nữa.



"Tốt lắm..."

Một người đàn ông gầy gò, mắt sắc như dao nhìn thấy hai cô gái đang xoắn xuýt thì trong đầu đã tự vạch ra kế hoạch kéo khách rồi.



Đó là em họ Khương Dương.



Đường Mộng Đan cùng Tạ Vi Vi nhìn trái nhìn phải, do dự vô cùng.



Trùng hợp, lọt vào mắt hai cô là hình ảnh một người đàn ông khoác áo denim, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng mà âu yếm vuốt ve chó con đang nằm úp trên mu bàn tay.



"Hai cô muốn ăn cá nướng phải không ạ? Tôi và ông chủ tiệm này là anh em, mùi vị cá nướng đều giống nhau..."

Mộng Đan cùng Vi Vi nhìn nhau giây lát, sau đó đồng thanh: "Chúng tôi đi đến đó thử đã..."

Nói xong, mặt hai người đều có chút đỏ.



Mãi đến bây giờ mới có một khách đầu tiên trong cả ngày hôm nay.



Có vẻ sinh ý đã lên ư? Không hề, Khương Dương còn có cảm giác trong tương lai cậu chắc chắn sẽ phải chịu khổ hơn nhiều.



Cậu bưng cá lên cho bạn: "Xin lỗi đã để cậu chờ lâu nhé."

"Không có gì đâu, vẫn phải ưu tiên phục vụ khách hàng hơn chứ."

"Thẩm Chu Thành nhé, cậu đúng là mèo cầu tài tái thế mà, với cái nhan sắc này...Chậc chậc, việc gì phải khổ sở làm nông, đến làm cho tôi đi, cậu chỉ cần đứng ở cửa ôm cáo thôi đã thu hút được một đống khách rồi."

Thẩm Chu Thành mở một chai trà, rót cho Khương Dương, "Tôi không bán nghệ cũng không bán thân."

Khương Dương ghen tỵ "Hừ" một tiếng: "Dù sao cậu cũng là người đàn ông sở hữu nguyên một ao cá!!"


Thẩm Chu Thành gắp một miếng cá nướng.



Da ngoài giòn tan, thịt trong ngọt nước, nướng khô quá không cũng không quá sống, bỏ vào miệng liền cảm thấy một mùi hương mê mẩn lòng người.



Nước sốt Khương Dương chế cũng khá đậm đà, rất hợp khẩu vị.



Thẩm Chu Thành không nhịn được mà tán thưởng: "Khương Dương, thủ nghệ của cậu không tệ."



Ngon hơn cá Thẩm Chu Thành nướng nhiều lắm.



Nhìn cái bộ dáng ăn như hổ đói của cáo nhỏ nhà hắn là biết.



"Thật không?"

Khương Dương ngồi xuống, gắp một miếng.



Cá vừa đặt đến đầu lưỡi, hai mắt đã sáng bừng lên, "Ăn ngon thật."

Cậu đã ăn thử khá nhiều loại cá, nhưng lần này thật khác biệt.



Miếng cá này rất tươi, mang một hương vị tinh túy, nguyên bản nhất mà nó vốn có.



Lớp da ngoài cùng giòn tan, vương mùi khói thoang thoảng, bao bọc trong đó là lớp thịt cá trắng ngần, thơm ngon đến mức người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.



Khương Dương không nhịn được mà ăn nhiều thêm mấy miếng, "Cá nhà cậu nuôi rất tốt nha, so với hàng tôi nhập ngon hơn nhiều."

"Ông chủ! Nướng thêm cho bàn chúng tôi một con nữa đi" Từ phía sau lưng, một giọng nữ êm tai vang lên.



Khương Dương quay đầu lại, phát hiện đó là hai vị khách kia.



Hai cô gái trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặt cũng khá thời thượng, boot ngắn, váy dệt kim cùng áo khoác len tao nhã.



Lại thêm một con?

Hai cô gái gầy thế này có thể ăn nhiều đến vậy sao? "Hai cô muốn gói mang về?"

Tạ Vi Vi che miệng, có chút ngại ngùng.



Ngược lại, Đường Mộng Đan vô tư nói: "Không phải, chúng tôi ăn bây giờ.



À, thêm hai quả trứng vịt nữa nhé ông chủ."

Nội tâm Khương Dương khiếp sợ: "Được...!được...!Tôi đi nướng."

Ban đầu, Đường Mộng Đan cùng Tạ Vi Vi ghé vào cửa hàng vì trước cửa có một anh soái ca đang ngồi ăn.



Chẳng ngờ, sau khi cá nướng được bưng lên thì đẹp trai nhất ở đây chính là nó.



Mùi vị của cá nướng ở đây thật sự quá ngon!!!

Vốn Tạ Vi Vi không phải là người thích ăn cá bởi cô rất sợ mùi tanh, nhưng khi ăn cá nướng ở đây thì lại chẳng thấy nổi một chút tanh nào.



Thậm chí, bây giờ cô còn thấy chút mùi tanh của cá khá là hấp dẫn luôn ấy!!

Từng miếng cá ngoài giòn trong mềm, khiến đầu lưỡi phấn khích vô cùng.



Hai cô gái nhanh chóng ăn hết một con cá nhưng vẫn thòm thèm.



Hai người rối rít trao đổi, sau đó đi đến quyết định cuối cùng chính là sẽ từ bỏ sĩ diện mà chiến tới bến.



Hiếm lắm mới có cơ hội được ăn ngon như vậy, phải ăn thêm chứ.



Vì mỹ thực thì có phải lộ ra bản chất dạ dày không đáy cũng chẳng ngại.



Mỹ nam hiếm đấy, mà mỹ nam yêu thích động vật nhỏ lại càng hiếm.



Nhưng no mắt chứ có no bụng đâu, các cô vẫn nên ưu tiên mỹ thực thì hơn..