Trong lòng Dương Thiên cảm thấy rất ấm áp.
Triệu Ngạn cảm thấy rất buồn cười, càng thêm bội phục chị dâu Ninh Thanh Thanh hơn!
Phụ nữ không hề thua kém đàn ông, ngay cả khi Dương Thiên biến mất sáu năm, cô ngậm đắng nuốt cay để nuôi con gái, nhưng cũng chưa từng làm trái m tin của mình, chưa bao giờ thay đổi tình yêu của mình!
Cứ như vậy, tiêu chuẩn về những việc sau này Dương Thiên phải làm tất nhiên cũng nâng lên!
La Tranh nhìn chằm chằm Ninh Thanh Thanh: "Thanh Thanh, em chắc chắn muốn cùng con gái tự đi bộ?"
Những lời này của La Tranh gần như mang theo gail Nói cách khác, đây là cơ hội cuối cùng!
Nếu Ninh Thanh Thanh cũng không nể mặt mũi ở cơ hội hắn cuối cùng này, vậy đêm nay, La Tranh nhất định sẽ phát điên! Nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người không dễ xuống đài!
La Tranh thầm thề trong lòng, Dương Thiên, Triệu Ngạn! Hai người tụi mày, tao nhất định sẽ khiến tụi mày quỳ trên mặt đất mà cầu xin tao! Đến lúc đó đừng trách La Tranh tao lòng dạ độc ác!
Nhưng mà...
Thế sự khó liệu... Tạo hóa trêu ngươi...
Ninh Thanh Thanh thật sự không cho La Tranh chút thể diện nào.
Không phải là cô không nghe được hàm ý trong lời nói của La Tranh, thời khắc này dù là người bình thường cũng có thể nghe hiểu hàm ý trong lời La Tranh.
Chỉ là Ninh Thanh Thanh thầm nghĩ trong lòng, thể diện? Tại sao tôi phải cho anh?
Anh đã làm nhục người đàn ông của Ninh Thanh Thanh tôi như thế này, đưa hai trăm đồng để anh ấy bắt †axi, ha ha, anh đã từng nghĩ đến mặt mũi của người khác chưa? Có coi người khác là bạn bè sao? Mặt mũi đều là chuyện có qua có lại, nói cách khác, tất cả đều là do bản thân cư xử đổi lấy! Không phải do người bên ngoài cấp cho!
Đây chính là thái độ của Ninh Thanh Thanh!
Sự kiên quyết của cô đối với Dương Thiên là: "Trong nhà, em sẽ thái độ với anh, sẽ giận dỗi linh tinh, sẽ cáu kỉnh để anh phải dỗ dành, để anh thể hiện là anh yêu em, đây là bản năng của phụ nữ! Tuy nhiên, ra khỏi cửa nhà, em chính là người phụ nữ của anh, anh là trung tâm của emlI Em nói gì làm gì cũng sẽ vì anh mà suy nghĩ, thậm chí, dù em có ghét anh uống rượu nhưng trên bàn rượu trước mặt những người khác em sẽ tự tay rót rượu cho anh! Anh uống bao nhiêu em rót bấy nhiêu! Em ghét anh hút thuốc, nhưng em sẽ không ngăn cản anh khi đang ở bên ngoài, em sẽ châm lửa cho anh, đó là bản năng của một người phụ nữ!"
Ninh Thanh Thanh liếc nhìn Dương Thiên đầy ẩn ý, sau đó bế con gái Dương Tố Tố lên, quay đầu nhìn La Tranh: "Đúng, tôi tự đi!"
Dương Thiên cười ha ha, kéo Triệu Ngạn tới cạnh. Ánh mắt La Tranh phun ra lửa! Đỏ như máu! Sau đó, hắn thế mà lại bật cười ra tiếng.
"Ha ha ha... Được, rất được, các người thật sự rất được, vậy thì tôi sẽ đi trước, qua hai cái ngã tư là tới nhà hàng Kim Phúc Nguyên, tôi tới trước chờ các người ở đó! Nhất định phải tới, tối nay, chúng ta không say không vềt"
"Được, không say không về!" Dương Thiên khế cười một tiếng, gật đầu.
Vẻ mặt Triệu Ngạn vừa ước ao vừa ghen tị, lúc thì nhìn Dương Thiên lúc thì chuyển mắt đảo qua nhìn Ninh Thanh Thanh, tấm tắc lẩm bẩm: "Chậc chậc, anh Thiên, tôi thật sự ghen tị với anh, lại gặp được bà xã tốt như chị dâu Thanh Thanh...".
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Dương Thiên nhân cơ hội tiến lên, thuận tay nắm lấy tay Ninh Thanh Thanh: "Ha ha, đừng nói thằng nhóc cậu ghen tị, cả tôi cũng ghen tị với bản thân đây này, có thể gặp được một người vợ tốt như cô ấy chính là kỳ tích."
"Xê ra!" Ninh Thanh Thanh vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, tôi chỉ là không muốn để người ngoài chê cười, buông ra." "Tuân lệnh!"
Dương Thiên làm động tác cúi chào rồi trực tiếp buông Ninh Thanh Thanh ra, cô gái nhỏ Dương Tố Tố bật cười khúc khích, Triệu Ngạn cũng không nhịn được bật cười, không ngừng la lên là cậu ta rất ghen tị!
Bạn gái Dương Phi Phi của Triệu Ngạn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh, à không, bây giờ cô ta đã là bạn gái cũ rồi.
Dương Phi Phi vội vàng nhào vào ghế tài xế, trực tiếp khởi động xe, sau đó nhìn chăm chằm Triệu Ngạn cười lạnh một tiếng: "Ha ha, Triệu Ngạn, cái thứ như mày, không phải mày muốn chia tay với tao sao? Được, xe và nhà đều là của tao, cái tát của mày thật đắt đúng không? Có hối hận không?"
Triệu Ngạn lắc đầu: "Ông đây một chút cũng không hối hận!!"