Long Chi Đế Tu

Chương 19




Tần Quân Nghi vô lực nằm trên mặt đất, đây là lần chịch nhau mất sức nhất của nàng, cũng là lần nàng cảm thấy sướng khoái nhất, lần đầu tiên nàng làm tình mà đạt đến hai lần cao triều trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đến giờ nàng vẫn còn chưa thể thanh tỉnh.

Trong não hải của nàng không ngừng xuất hiện hình ảnh Long Phượng đang vần vũ giống như tư thế của nàng và Lăng Thiên Hữu vừa rồi, cuối cùng Phượng Hoàng cùng Chân Long đồng thời rầm vang...Chân Long thì lân giáp trở nên sáng bóng, long vuốt trở nên càng bén nhọn, sáng long lanh, long giác mọc dài trong vô cùng uy vũ, Phượng Hoàng thì toàn thân bùng lên một ngọn hắc hỏa, sức nóng khủng khiếp tỏa ra xung quanh, làm cho Tần Quân Nghi phải toát mồ hôi hột.

Lăng Thiên Hữu sau khi phục hồi đang định tiến tới đỡ lấy Tần Quân Nghi thì không ngờ lại xảy ra kì biến.

Cơ thể Tần Quân Nghi tự động lăng không, linh khí xung quanh không ngừng tập trung lại bao lấy thân thể Tần Quân Nghi, hình thành một hỏa cầu màu đen, bán kính gần trượng đẩy Lăng Thiên Hữu ra xa.

Bên trong hỏa cầu, cơ thể Tần Quân Nghi không ngừng bay múa, không phải, phải nói là không ngừng chiến đấu, phải nàng đang chiến đấu với hỏa phượng hoàng lúc nãy.

Lúc này chân long đã biến mất, trước mặt Tần Quân Nghi chỉ còn mỗi Hỏa Phượng Hoàng, phượng minh một tiếng, sau đó nhắm thẳng hướng nàng mà lao tới.

Tần Quân Nghi lập tức vung kiếm nghênh chiến.

...............................................................................................................................

Hai canh giờ trôi qua cơ thể Tần Quân Nghi vẫn bị hỏa cầu vây lấy, lúc này cơ thể Tần Quân Nghi đã bị cháy xém không nhìn ra hình dạng, tứ chi đều bị hắc hỏa ăn mòn, lộ ra xương trắng bên trong trông vô cùng rợn người.

Nàng không ngừng kêu rên thống khổ.

Lăng Thiên Hữu rất muốn xuất lực nhưng hệ thống lại nhắc nhở, đây là lúc quan trọng của Tần Quân Nghi, nếu muốn đột phá lên Kết Đan cảnh Tần Quân Nghi chỉ có thể tự mình vượt qua.

Lúc này trong não hải của Tần Quân Nghi đã không còn thấy hình ảnh của Phượng Hoàng nữa chỉ còn mỗi Tần Quân Nghi đang bị hắc hỏa ăn mòn, hắc hỏa không ngừng xuyên qua lớp hộ khí của nàng xuyên vào kinh mạch, thiêu đốt linh khí, tế bào làm nàng vô cùng thống khổ.

Thống khổ thật sự khiến Tần Quân Nghi không thể chịu được nữa nàng muốn cầu cứu, nàng nghĩ ngay đến phụ thân, nhưng phụ thân đang bế quan nàng chắc chắn ông ấy thể giúp nàng lúc này, sau đó nàng lại nghĩ tới một người, người này nhưng không phải là phu quân nàng, cũng không phải tiểu đệ tâm đầu ý hợp với nàng mà lại là Lăng Thiên Hữu, người đã cho nàng cảm giác sướng khoái nhất.

Lập tức một luồng linh khí không thuộc về nàng nhưng vô cùng gần gũi len lõi theo kinh mạch, lan ra khắp cơ thể của nàng, không ngừng dung hòa cùng hắc hỏa, khiến cho hắc hỏa ngoan ngoãn chui vào kinh mạch của nàng, sau đó 2 luồng linh khí và hắc hỏa tập trung lại, không ngừng xoay tròn cao độ, cuối cùng hình thành một viên nội đan màu đen, bên trên có khắc hoa văn hình ngọn lửa xoay tròng bên trong cơ thể Tần Quân Nghi, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh.

Lúc này hắc hỏa bên ngoài cũng đã tan biến, Lăng Thiên Hữu lập tức tiến lên đỡ lấy Tần Quân Nghi, Lăng Thiên Hữu đặt Tần Quân Nghi trên một miếng đá bằng phẳng, dùng y phục của mình đắp lên cho nàng sau đó đi tìm một ít thức ăn.

Khi Lăng Thiên Hữu trở lại Tần Quân Nghi đã tỉnh dậy, nàng khoác trên mình một bộ bạch y trong vô cùng ung dung, cao quý, mái tóc búi cao để lộ cổ ngọc thon dài, hai bầu vú phía trước được cái yếm lụa màu bạch kim bao lấy, váy lụa bên dưới không thể che dấu được hết cặp mông nảy nở cùng đôi ngọc thố hút hồn kia.

Trầm mặt một lát, Lăng Thiên Hữu mở lời

“Quân Nghi...”

“Gọi ta là Tần Phu Nhân”

“Nhưng...”

“Không nhưng gì cả, chuyện giữa chúng ta đã xong rồi, ta nợ ngươi một nhân tình sao này nhất định sẽ trả, giữa chúng ta không còn liên hệ nào nữa”

Lăng Thiên Hữu cười khổ, Tần Quân Nghi đã trở lại là một gia chủ Tần gia, vạn người kính ngưỡng, so với nàng hắn chẳng là gì cả, làm sao có tư cách để nói muốn cùng nàng.....aizzz.

“Ta còn có việc phải đi trước....phải rồi Thục Phân đã được cứu, hiện đang ở Tần gia, ngươi có thể...có thể đến đó thăm nàng”.

Nói xong Tần Quân Nghi quăng cho Lăng Thiên Hữu một lệnh bài có khắc một chữ “Nhất”, lập tức rời đi để lại một mình Lăng Thiên Hữu ngây ngốc đứng đó, sau khi rời đi không xa Tần Quân Nghi nhìn về phía động phủ thầm nhủ ‘Sao ta lại không thể dứt khoát với hắn được chứ...dư vị đó đúng là khó có thể quên mà...’.

Lăng Thiên Hữu nhìn theo bóng lưng Tần Quân Nghi rời xa, suy nghĩ chốc lát bổng vui vẻ vười lớn.

“Nàng cho phép ta đến Tần gia như vậy nhất định ta sẽ còn cơ hội, haha.... đợi ta, ta sẽ đến đón cả nàng và Thục Phân haha....”.

“Đúng...nhất định phải đón cả hai mẹ con họ.....”

Một âm thanh trầm thấp, vô cùng tự nhiên tiếp lời Lăng Thiên Hữu.

“Hảo...cả hai mẹ con họ sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của ta....Hử...ngươi...ngươi....”

“Chào tiểu tử...không ngờ chúng ta lại mau chóng gặp lại như vậy? Chắc là chúng ta vẫn còn có chút duyên nợ”.

‘Duyên con mẹ ngươi, ai thèm gặp lại tên sát tinh như ngươi chứ’, Lăng Thiên Hữu trong lòng thầm mắng nhưng mặt lại tươi cười rạng rỡ như mới vừa nhặt được bảo vật.

“Hìhi...đại nhân nói đúng, ta với người nhất định là có duyên rất lớn....như vậy đi, hôm nào ta sẽ quay lại thăm hỏi ngài, hôm nay ta có việc bận, phải đi trước, lần sau gặp lại”.

“Đứng lại...duyên gặp gỡ thì cũng đã gặp rồi, còn nợ có phải ngươi cũng nên trả hay không?”.

Giọng nói vẫn ung dung nhẹ nhàng như trước nhưng Lăng Thiên Hữu cảm nhận được ý uy hiếp rõ ràng trong đó, chỉ là hắn không hiểu, hắn và tên kia chỉ mới gặp nhau một lần, chưa hề xảy ra mâu thuẫn, nếu có cũng chỉ là trong mộng cảnh, từ khi nào đã thiếu nợ của tên kia rồi?.

“Đại nhân ngươi nói gì ta không hiểu? Ta nợ ngươi cái gì chứ?”.

“Tiểu tử đừng diễn kịch nữa, mau giao ra kho báo của Long đế, nếu không hôm nay cái mạng của ngươi e là phải để lại đây rồi!.”

Rốt cuộc Lăng Thiên Hữu cũng hiểu, tên Bạch Long này muốn lấy kho báu của Long Đế, chỉ là Long đế làm gì có kho báu gì chứ...kho báu? Không lẽ là hệ thống cùng quả trứng kia?.

Không phải xui xẻo như vậy chứ? Chưa gì đã gặp phải tên sát tinh này chặn đường cướp của rồi, khiến Lăng Thiên Hữu càng thên run sợ chính là khi hắn dùng chức năng do thám hệ thống lại hiển thị thông tin tu vi của Bạch Long là không rõ, đều đó chứng tỏ Bạch Long tu vi đã vượt xa Kết đan cảnh nên hệ thống mới không thể xác định được.

Hơn nữa phía sau vẫn còn một địch nhân Kết đan cảnh đang âm thầm quan sát động tĩnh, nên giao hay không nên giao, giao thì lấy cái gì mà giao đây, Lăng Thiên Hữu âm thầm quan sát chiếc đồng hồ trên cổ tay, quyết định giả ngu đến cùng.

“Đại nhân có phải người nhầm rồi phải không? Kho báu của Long đế là gì ta làm sao biết được, hơn nữa...gặp ta còn chưa gặp thì lấy đâu ra mà đưa cho ngài”.

“Tiểu tử ngươi đừng hòng chối cãi...Phong Vực đã biến mất, nơi đó được Long đế tạo ra để cất giấu kho báu, ngoài ta và Lam Long cũng chỉ có ngươi từng xuất hiện ở đó, hơn nữa ngươi còn có thể xuyên qua cấm chế cuối cùng...kho báu nhất định là nằm trong tay ngươi!”.

“Sống hay chết ngươi tự chọn đi”.

Câu cuối cùng thì giọng Bạch Long đã chuyển sang âm trầm.

Biết đã không còn cơ hội xoay chuyển, Lăng Thiên Hữu cũng không nhiều lời, trường kiếm xuất hiện trong tay, lập tực hướng Bạch Long chém ngang.

Kiếm quang lóe lên, lập tức chém đôi cơ thể của Bạch Long, nhưng đó chỉ là hư ảnh.

Bất ngờ vì Lăng Thiên Hữu lại có thể quyết đoán như vậy nhưng Bạch Long vẫn có thể dễ dàng né được, long thân lóe lên thì hắn đã xuất hiện cách Lăng Thiên Hữu hơn một trượng. Lăng Thiên Hữu như con đĩa cắn chặt không tha lập tuấn dùng dạ hành, lôi trảo lập tức đánh ngay lên người Bạch Long.

Không ngờ Lăng Thiên Hữu còn trẻ như vậy nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng, chỉ vừa giao tranh đã tiên phát chế nhân, đánh cho địch thủ không kịp trở tay, nếu không phải chênh lệch quá xa, không chừng Bạch Long đã là bại tướng dưới tay Lăng Thiên Hữu rồi.

Lăng Thiên Hữu được như vậy một phần là nhờ hệ thống nhưng quyết định lại chính là sự quyết tâm, kiên nhẫn và thiên phú của hắn.

Sau khi khởi động chức năng thời không của hệ thống dùng một ngày để đổi thành 200 ngày, Lăng Thiên Hữu chỉ tốn có 10 ngày đã thành công đột phá lên Hư hải cảnh, đều này chứng tỏ thiên phú của hắn vô cùng mạnh mẽ, hàng ngàn hàng vạn người dù đã đạt đến Nhập Linh cảnh đại viên mãn nhưng cũng không thể giác ngộ được điểm mấu chốt cuối cùng, dẫn đến thọ nguyên cạn kiệt, ôm hận mà chết. So với những người kia hắn đã là hạt trong bầy gà rồi.

Sau khi đột phá Lăng Thiên Hữu lại không hề lơ là, hơn sáu mươi ngày tiếp theo hắn đều luyện tập vất vả mỗi ngày đều chiến đấu với mười mấy loài dị thú khác nhau, mỗi ngày chỉ được nghĩ ngơi có vài canh giờ.

Nhưng khắc nghiệt nhất chính là khoảng thời gian còn lại, Lăng Thiên Hữu quyết định khởi động chế độ sinh tồn của hệ thống, khi chế độ sinh tồn khởi động thì nơi này đã không còn là nơi luyện tập nữa rồi mà đây chính là một đấu trường sinh tử thực thụ. Dị thú ở đây hoàn toàn không khác thế giới ngoài kia, nếu chết ở đây thì tu vi sẽ sụt giảm nghiêm trọng, nếu tâm lý không vững chắc chắn sẽ trở thành tâm ma, sau này khó mà có thể đột phá, cả đời cũng không thể thăng tiến.

Nhiều lần Lăng Thiên Hữu gục ngã, thương tích đầy mình, có lần gặp phải hắc dực Ngô Công tu vi Hư Hải cảnh trung kì, hắn đã phải mất một cánh tay mới có thể tiêu diệt được nó, nhưng cảm giác đau nhức, thống khổ vì độc của ngô công làm Lăng Thiên Hữu như chết đi sống lại, độc lực mạnh nhất của hắc dực Ngô công chính là có thể ăn mòn tâm trí, giết người mà không hề gây tổn hại đến thân thể, cũng may lúc độc lực phát tác Lăng Thiên Hữu lại nghĩ về Tần Thục Phân đang gặp nguy hiểm, sống chết không rõ, về an toàn của mẹ con Tiếu Yên Nhiên, về con người vô dụng của mình ở kiếp trước, về người mẹ mà hắn không thể bảo vệ, bao nhiêu điều hối tiếc và vương vấn khiến Lăng Thiên Hữu không thể buông xuôi, hắn không ngừng tự nhủ mình phải mạnh mẽ, phải quật cường mới có thể bảo vệ được họ, cứ như vậy hắn mang một thân độc tố không ngừng chém giết, đến khi hết thời gian 200 ngày hắn cũng không biết, hắn chỉ biết hắn đã vượt qua được cực hạn của bản thân mình, đã vượt qua được cái mà người ta hay gọi là số mệnh.