Long Châu

Long Châu - Chương 86: Hắc Vũ đau lòng




Trong hang động kín mít không có lối ra, bóng tối bủa vây lấy xung quanh, hai thân thể trần truồng không mảnh vải che thân đang dính chặt lấy nhau, cả bên trên lẫn bên dưới đều được kết nối.

Hồng Quan sau một hồi hôn say đắm Lam Linh lúc này mới chậm chậm nhả nàng ra, bờ môi của cả hai hiện giờ đã đỏ ửng và ướt đẫm.

Hai chiếc mũi cọ cọ vào nhau, hơi thở của hai người đều đặn như hoà làm một.

- Chàng mau động đi, dưới đó của ta khó chịu lắm rồi.

Lam Linh đỏ mặt nói lí nhí trong miệng như sợ bị Hồng Quan nghe thấy.

Hồng Quan nghe vậy hạ thân bắt đầu di chuyển, dương vật đang cương cứng từ từ tiến vào sâu bên trong cho đến khi chạm tới hoa huyệt.

- Ưm!

Lam Linh lần đầu tiên bị chạm đến nơi sâu nhất thì không nhịn được mà run rẩy một cái, cơ thể nàng cũng căng cứng lên.

- Đau không?

Hồng Quan vuốt nhẹ tóc mai của nàng rồi ân cần hỏi han.

- Không sao, chàng tiếp tục đi.

Hồng Quan nghe vậy thì yên tâm hơn, dương vật bắt đầu đều đặn nhấp ra nhấp vào, những âm thanh nhóp nhép cùng tiếng thở dốc của hai người vang lên khiến bầu không khí yên tĩnh bên trong hang động bị phá vỡ.

Hồng Quan cảm nhận những thớ thịt bên trong của Lam Linh liên tục co bóp thì cảm thấy sung sướng đến cực điểm, hắn bắt đầu nhấp nhanh dần lên.

- Ư, Linh nhi, ta ra rồi!

Hồng Quan gồng mình, dương vật bên dưới giật giật rồi bắn vào bên trong nàng vô số tinh hoa.

Cả cơ thể hắn đổ gục xuống đè lên thân thể của Lam Linh, hơi thở nóng hổi phả vào cái cổ trắng ngần của nàng.

Lần đầu tiên chưa có nhiều kinh nghiệm, lại mới tiếp xúc với khoái cảm của xác thịt nên việc chưa đến chợ đã hết tiền là việc bình thường.

Lam Linh lúc này hơi thất vọng vì lần đầu tiên của nàng vẫn chưa thể chạm đến điểm sung sướng nhưng nhìn Hồng Quan lúc này thở dốc gục trên cơ thể nàng chỉ có thể đưa bàn tay lên ôm lấy tấm lưng trần của hắn mà an ủi.

Bất quá rất nhanh khuôn mặt nàng lại rạng ngời vui vẻ bởi vì chưa qua được bao lâu, dương vật Hồng Quan lại cứng trở lại.

Hồng Quan là trai tân, mới chỉ một lần làm sao có thể đủ cho hắn được, lúc này hắn đã rời khỏi cơ thể nàng, côn thịt lại một lần nữa thúc vào bên trong.

- A a!

Lần này hắn không sợ làm đau nàng nữa, những cú nhấp cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn, dương vật như chiếc máy khâu liên tục ra vào khiến Lam Linh như muốn điên lên.

Cái miệng hắn cũng không còn rảnh rỗi nữa mà cúi xuống ngậm lấy bầu vú nàng mà nhấm nháp, ngực nàng bị hắn xoa thành muôn hình vạn trạng.

Bạch bạch bạch

Hồng Quan không còn là một con ngựa non, hắn điên cuồng nhấp mạnh hơn nữa, nhấp đến da thịt của hai người vỗ bành bạch vào nhau, nhấp cho Lam Linh rên thành tiếng hắn mới thoả mãn.

- Á, mạnh quá, ta sắp ra rồi, a...

Lam Linh như mất đi lý trí, nàng cũng không ngờ lần này hắn lại làm mạnh đến vậy, hai chân nàng tê tái đến mức phải quắp chặt lấy hông của hắn, hai bàn tay bóp chặt lấy bờ vai và bắp tay như muốn bóp nát hắn.

Cuối cùng nàng cũng không chịu nổi hét lên một tiếng, cơ thể nàng nàng co giật liên tục, bên trong bắn ra một tia nước ấm.

Hồng Quan cũng nhấp thêm chục phát nữa rồi đẩy mạnh một cái vào sâu bên trong, tinh dịch bắn mạnh lấp đầy hết trong huyệt động của nàng.

Hai người xong xuôi nằm vật ra thảm cỏ mà thở hồng hộc rồi lại lao vào mà ôm ấp, hôn say đắm.

Một lúc sau, cả hai mới buông nhau ra, Hồng Quan thì nằm ngửa trên đất, Lam Linh vẫn nằm trong vòng tay hắn, đầu nàng nép sát vào ngực, cánh tay choàng sang mà ôm lấy cơ thể cường tráng của hắn.

- Chuyện gì đã xảy ra? Sao chúng ta lại ở đây? - Hồng Quan hỏi.

Lam Linh lúc này mới đem mọi chuyện diễn ra sau khi hắn ngất đi kể lại, từ việc bọn nàng gặp phải Long Tiêu bị truy sát, rồi đến lúc nàng đưa hắn trốn chạy, cho đến lúc cả hai bị hút vào đây.

Hồng Quan lúc này mới vội vã kiểm tra trong cơ thể hắn, đúng là hiện lại đang có sự hiện hữu của khối chóp trong suốt đó thật.

Nó chỉ ở đó, lẳng lặng lơ lửng trong đan điền của hắn mà không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí hắn muốn di chuyển hoặc gọi nó ra cũng không được.

Hồng Quan đành mặc kệ mà cúi xuống hôn vào mái tóc của Lam Linh, hít một hơi sâu để cảm nhận mùi hương trên đó, dù sao hiện tại khối chóp cũng không làm gì tổn hại đến hắn nên cũng không cần phải lo lắng nhiều.

- Sau khi ra khỏi bí cảnh này ta sẽ cùng phụ thân đến Lam gia để hỏi cưới nàng.

Hồng Quan chính trực khẳng định, hắn muốn ở bên nàng mãi mãi từ nay đến về sau.

Ít ra tên này cũng không giống tên Hắc Vũ, ăn cho đã rồi chạy mất.

- Không vội, chúng ta còn trẻ, còn nhiều chuyện phải làm, còn nhiều nơi phải đi, trước sau gì chúng ta cũng ở bên nhau mà. Vả lại không phải chàng từng nói chàng phải mạnh lên vì số phận và trách nhiệm sao?

Hồng Quan nghe thấy thì gật đầu đồng ý, hiện tại hắn vẫn còn quá yếu, đến cả bảo vệ nàng còn chưa chắc làm tốt.

Huống hồ nam nhi chí lớn ở tại bốn phương, một nam nhân cuồng chiến như hắn lại bị vợ con, gia đình trói buộc chắc chắn thành tựu khó có thể đứng trên thiên hạ được, kiểu gì cũng bị những tên như Hắc Vũ, Long Tiêu, Tịnh Hải, Hồ Sơn, rồi còn đám người Đinh Dũng, Đông Kì, Cao Tiến bỏ xa.

- Chúng ta mau tìm cách rời khỏi đây thôi.

Cuộc vui nào cũng phải có hồi kết, hai người cũng không thể cứ vậy ôm nhau mãi được, cả hai nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào.

Hồng Quan đi quanh vách hang để thử xem có cơ quan hay cánh cửa nào ở bên trong không, nhưng khi vừa tới gần bức tường lập tức đã có thể nghe thấy tiếng nước động bên ngoài.

Cánh tay hắn lập tức vung lên một đấm khiến bức tường trước mặt giống như là giấy, ngay lập tức bị đấm thủng, nước từ bên ngoài lập tức tràn vào bên trong.

Hồng Quan và Lam Linh cùng nhau bước ra bên ngoài, cảnh tượng hoàn toàn trống trải hiện ra trước mắt hai người.

Hoá ra nơi này nằm ở ngay giữa đáy cái hồ, xung quanh lúc này không có lấy một sinh vật bén mảng tới.

Lam Linh bước ra ngoài cảm nhận lúc này lực lượng thời gian đã biến mất hoàn toàn nên cũng hết lo lắng, có lẽ cũng vì vậy mà những sinh vật bị nhốt trong này cũng đã được giải thoát ra bên ngoài rồi trở về với bầy đàn.

Cả hai không còn lưu luyến gì nữa lập tức ngoi lên bờ, lần này cũng không có bị Cáp Ngư hay con thú nào tấn công nữa, có lẽ bọn chúng đang vui vẻ khi gặp lại bạn bè.

Hai người nhanh chóng trở lại nơi lúc đầu xảy ra cuộc chiến để tìm đám người Thuý An, đi lâu như vậy chắc chắn bọn họ đang lo lắng mà tìm kiếm cả hai khắp nơi.

...

Trên một vùng đất đầy dấu tích đổ nát, mặt đất lộn xộn không hề bằng phẳng, một cánh tay bỗng nhiên từ dưới đất chui lên.

Sau đó cánh tay này bám vào mặt đất rồi dùng sức kéo cả thân thể phía dưới lên, bùn đất phủ kín lấy y phục của tên này trông vô cùng thảm bại.

Đây chính là Hắc Vũ sau bao ngày bị đúng đất đá chôn vùi, kì lạ là hắn vẫn còn sống mặc dù lúc đó không thể sử dụng nguyên khí để bảo vệ cơ thể mình.

Hắn chui ra khỏi mặt đất liền lấy một viên đan dược nuốt vào trong miệng rồi ngồi vận công thêm vài này để khôi phục chút thương thế cũ.

Lúc này hắn mới thoải mái mà đứng lên vươn duỗi tay chân thả lỏng, nhiều ngày bị kẹt dưới lòng đất khiến hắn khó có thể di chuyển thoải mái như hiện tại.

- Phải tìm chỗ nào tắm rửa một chút mới được.

Hắc Vũ nói rồi đi tìm chỗ có nước, hắn nhắm một hướng rồi rời khỏi nơi đó.

Thân ảnh hắn dạo bước trong cánh rừng, tuy nhiên chưa đi được bao xa, một cảnh tượng khiến mặt hắn nhất thời đóng băng.

Trái tim hắn cảm giác như có thứ gì đó vừa đâm xuyên qua, ánh mắt hắn thất thần từng bước tiến lại gần, khuôn mặt giống như không tin vào thứ trước mắt.

- Kẻ nào?!

Khuôn mặt hắn co lại đến dữ dội, hàm răng nghiến chặt vào nhau như có thể cắn vỡ lẫn nhau, hắn chầm chậm khụy một gối xuống, cánh tay vươn ra sờ lên một cái xác rồi lại sờ tiếp một cái xác bên cạnh, rồi lại sờ tiếp một cái xác bên cạnh nữa.

Ba cái xác nhỏ nằm gần sát nhau, bộ lông trắng muốt vốn có bây giờ đã bị bụi đất làm cho lem luốc, trên cơ thể đã có dấu hiệu phân hủy, có lẽ là đã chết nhiều ngày.

Hắn vuốt ve lấy ba cái xác, đôi mắt đỏ hoe muốn khóc nhưng không thể khóc được.

Không sai, đây chính là xác của ba con sói con mà lúc trước hắn đã chơi đùa quấn quýt.

Ba con sói nhỏ này gợi cho hắn nhớ về kiếp trước, hắn cũng có nuôi một con chó, tình cảm cả hai giống như huynh đệ, thậm chí có thể coi như phụ tử, nhưng chỉ sau một biến cố, nó đã bị người khác giết.

Điều này khiến Hắc Vũ điên lên, ngay sau đó hắn đã giết cả nhà thậm chí là gần hết thuộc hạ của tên kia và tất nhiên là có cả hắn.

Hiện tại nhìn cả ba con sói đều đã chết khiến hắn nhớ lại về quá khứ của mình với thú cưng và còn gợi hắn nhớ về một người mà hắn không bao giờ muốn nhắc đến nữa.

- Rốt cuộc là kẻ nào đã làm!

Hắc Vũ đau đớn gằn giọng, hắn lúc này mới để ý, ba cái xác nhỏ đều khô khốc, toàn thân không còn chút máu huyết nào, việc này làm hắn ngay lập tức biết thủ phạm là ai.

Nhưng cũng ngay lập tức hắn lại đặt câu hỏi, cha mẹ bọn chúng đâu, tại sao lại không bảo vệ bọn chúng.

Hắc Vũ giống như suy đoán được điều gì, hắn liền ôm lấy xác của ba con sói nhỏ đi tìm kiếm.

Không mất bao lâu hắn đã tìm thấy ở cách đó một nơi không xa, có hai cái xác lớn đang nằm đó.

Hai cái xác hiện tại chỉ còn trơ trọi xương, thịt cũng đã bị những yêu thú nhỏ ăn gần hết.

Một cái xác nằm một hướng khác nhau, trên mặt đất gần đó còn có bốn khúc xương chân rơi rạc nằm lộn xộn.

Hắc Vũ lúc này cố kìm lại thương cảm, hắn im lặng một hồi lâu cuối cùng cũng đặt ba cái xác nhỏ xuống đất.

Rồi tìm một chỗ đẹp gần đó, đào một cái hố lớn, sau đó đem năm cái xác lần lượt đặt cạnh nhau, cuối cùng là lấp đất lại tạo thành một nấm mộ, xong xuôi lúc này mới rời đi.