Lam Linh cõng Hồng Quan đi không biết bao lâu nhưng nàng cảm giác mình dường như đang di chuyển chậm hơn bình thường.
Mặc dù tốc độ của nàng vẫn giống như bình thường nhưng cảm giác như quãng đường ngày càng dài ra, nàng nhắm vào một phía mà đi nhưng phải khá lâu nàng mới tới được chỗ đó.
- Quái lạ, có gì đó không đúng.
Lam Linh thầm nói, quả nhiên bên dưới này có vẫn đề.
Rồi đột nhiên ánh mắt nàng nhìn về một điểm đen phía trước, nhưng vì bóng tối dày đặc khiến nàng cũng không thể nhìn ra đây là thứ gì.
Lam Linh tập trung hết sức có thể vào thần thức, cố gắng nhìn xa nhất có thể.
Lúc này vật trong bóng tối mới mờ mờ hiện ra, đây là một con cá toàn thân dài thượt như con rắn, mình màu xám, trên miệng nó có hàm răng nhọn hoắt nhìn như lưỡi cưa chìa ra ngoài.
Điều kì lạ là con cá này đang bơi, nhưng tốc độ không hiểu sao lại chậm chạp khó hiểu, thậm chí đến cả cái chớp mắt của nó cũng chậm hơn bình thường.
Lam Linh lúc này một mặt bừng tỉnh, nàng cuối cùng cũng đã hiểu ra được vấn đề, càng hiểu ra được tại sao những con Cáp Ngư kia không dám đuổi theo tới nơi này.
- Nơi này tồn tại thuộc tính thời gian!
Nàng giật mình hô lên, ánh mắt vẫn không thể tin vào những gì mình thấy, thuộc tính trong truyền thuyết vậy mà giờ đây lại hiện hữu trước mặt nàng.
Nhưng cũng vì đó mà nàng trở nên kinh hãi, bản thân nàng và Hồng Quan hiện nay tại chắc chắn đang bị nhốt vào trong một khu vực thời gian chênh lệch.
Thời gian bên trong này ngắn hơn so với bên ngoài, tức là chỉ cần ở trong năm phút, ở ngoài có thể đã là năm tiếng.
Nếu hiện tại nàng không nhanh chóng nghĩ cách thì chắc chắn sẽ nguy to.
Hiện tại cách duy nhất để có thể rời khỏi đây theo nàng nghĩ đó là chờ đến khi bí cảnh này đóng lại, lúc đó thì cả hai cũng có thể thoát ra.
Nhưng điều này cũng không chắc chắn, bởi vì trong khu vực ảnh hưởng của các thuộc tính trong truyền thuyết thì thời không đều hỗn loạn khó đoán, nàng cũng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong đó.
- Làm sao bây giờ.
Lam Linh đi đi lại lại lo lắng, nàng đang cố gắng suy nghĩ cách nào để thoát ra.
- Hừ...
Một âm thanh rên rỉ từ phía Hồng Quan vang lên khiến Lam Linh giật mình.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nàng vội chạy đến xem tình hình của hắn nhưng có vẻ như phải khiến nàng hơi thất vọng.
Hồng Quan lúc này hai mắt vẫn nhắm chặt, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, cơ thể vẫn nóng hổi.
Vừa rồi chỉ là hắn vô thức rên lên trong mê man, có lẻ hắn đang chịu đau đớn không ít.
- No...
Hồng Quan đột nhiên nhăn mặt đau đớn dữ dội, miệng lẩm bẩm nói không ra hơi.
- Ngươi nói gì?
Lam Linh không nghe rõ hắn nói gì nên lại gần hơn để nghe.
- Nóng!
Hồng Quan lúc này đã nóng đến phát điên, cánh tay hắn vô thức đưa lên xé rách tấm áo trên cơ thể, cố tìm một cách để hạ nhiệt nhưng hoàn toàn vô ích.
- Mau bình tĩnh lại!
Lam Linh sắc mặt ngưng trọng, có vẻ Hồng Quan đã đến cực điểm chịu đựng, ngọn lửa trong người hắn đa dạng không còn khống chế được nữa mà đang muốn bùng phát ra bên ngoài.
Hiện tại nàng chỉ có thể trấn an hắn một cách vô ích, Hồng Quan vẫn điên cuồng cào cấu lên lồng ngực mình giống như có thứ gì trong đó.
- Không được, phải đi tìm người giúp.
Đến nước này nàng cũng không thể ở lại đây chờ đến lúc bí cảnh đóng lại nữa, cơ thể Hồng Quan lập tức được nàng bế lên, cả hai từ từ bơi lên trên.
Nhưng kì lạ, lúc này nàng giống như không thể di chuyển, cả thân thể không như bị giam giữ lại giữa không trung.
- Không ổn rồi! - Nàng kinh hô.
Hiện tại nàng không thể thoát khỏi đáy hồ này bởi vì lực lượng thời gian đã giam cầm cả hai.
- Chẳng lẽ số hắn đã tận rồi sao?
Lam Linh thở dài một câu, nàng thì không có gì lo lắng, cùng lắm là đợi một thời gian, nhưng còn Hồng Quan, hiện tại hắn đã không thể đợi được nữa rồi.
Bất chợt, nàng cảm thấy cơ thể mình vậy mà tự di chuyển, nhưng không phải di chuyển lên trên mà là bị hút đi.
- Còn xui xẻo tới mức nào nữa đây!
Lam Linh vùng mình cố gắng bơi ngược lại theo chiều của lực hút nhưng hoàn toàn vô dụng, lực hút vượt trội cứ thế kéo hai người đi.
Sức hút giống như một cái xoáy nước, kéo cả hai quay vòng vòng với tốc độ chóng mặt rồi hút sâu vào bên trong.
Thân thể Hồng Quan bay khỏi tay của Lam Linh, cả hai cứ thế trôi tuột vào bên trong.
Mãi cho đến lúc dừng lại, Lam Linh lúc này mới mở mắt ra quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nàng hiện tại đang nằm trong một cái động khô ráo không có chút nước, cũng không hề thấy lối ra vào ở đâu, ngay bên cạnh là Hồng Quan đang nằm trên mặt đất không rõ sống chết nhưng nhìn nhiệt độ vẫn không giảm chút nào trên cơ thể hắn cũng đủ hiểu là hắn còn sống.
- Đây rốt cuộc là nơi nào?
Chưa để nàng tự tìm hiểu, từ giữa cái hang, trên một cây trụ đá mà nãy giờ nàng cũng không để ý, một vật thể bỗng nhiên tỏa sáng rồi bay lên lơ lửng giữa không trung.
Rồi ngay lập tức nó bay vụt đến Hồng Quan, chui vào trong cơ thể hắn khiến Lam Linh biến sắc, nàng không biết liệu thứ đó có gây nguy hại gì cho hắn không.
Không ai biết được trong cơ thể Hồng Quan lúc này đã xuất hiện một vật bằng thủy tinh hình chóp tứ giác, bên trên đỉnh không ngọn mà lại bị tù, ở giữa còn có một lỗ nhỏ, bên trong khối chóp hoàn toàn rỗng.
Khối chóp vừa vào bên trong cơ thể Hồng Quan lập tức toả ra một lực lượng vô biên, lực lượng này hướng về phía ngọn hoả diễm đang cháy hừng hực giữa lồng ngực hắn.
Lực lượng giống như là nước, lan đến đâu ngọn lửa bị dập tắt đến đấy, thân nhiệt của Hồng Quan cũng dần giảm xuống, cơ mặt của hắn cũng giãn ra dễ chịu.
Nhưng ngay khi ngọn lửa hoàn toàn được dập tắt, dòng năng lượng to lớn vẫn không ngừng chảy trong cơ thể của Hồng Quan, linh khí đậm đặc tưới lên toàn bộ kinh mạch, bắp thịt của hắn, những vết thương còn sót lại trên cơ thể hắn cũng dần lành lại với tốc độ nhanh chóng.
Dòng năng lượng không ngừng tràn vào cơ thể Hồng Quan cho đến khi một tiếng nổ trong đan điền hắn vang lên, khí tức của Hồng Quan bây giờ đã đạt đến Vũ Vương ngũ trọng.
Năng lượng giống như dòng nước lũ vẫn không ngừng bơm vào trong cơ thể của hắn, khí tức tiếp tục dâng cao không ngừng khiến sắc mặt vốn đang có chút thoải mái đột ngột trở nên co lại.
- Không ổn!
Lam Linh nhận ra với thể trạng bây giờ của hắn thì nguồn năng lượng này là quá nhiều, nếu hấp thụ hết thì nhất định hắn sẽ chết vì bạo thể.
- Ta phải làm sao bây giờ?
Lam Linh không biết làm gì, nếu cứ thế này Hồng Quan chắc chắn sẽ không còn mạng.
Nàng nhìn khuôn mặt đang quằn quại đau đớn vì tiếp nhận khối năng lượng quá nhiều của hắn, khẽ cắn vào môi rồi quyết định làm một việc.
Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, bàn tay nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc trên y phục.
Tấm y phục mà trắng rơi xuống đất để lộ bên trong là một cơ thể tuyệt mỹ với những đường cong thanh thoát rất phù hợp với gương mặt nàng.
Làn da trắng nõn, bầu ngực không to khủng nhưng rất tròn trịa, vòng eo thon thả không có lấy một chút mỡ, bờ mông cong vút.
Nàng xấu hổ bước đến phía Hồng Quan, đôi tay cũng cùng lúc lột bỏ bộ nội khố màu trắng.
Cả cơ thể nàng lúc này đã hiện rõ ra ngoài, vô cùng xinh đẹp khiến tất cả nam nhân đều động lòng, không chút gợi dục mà ngược lại giống như tiên nữ, đáng tiếc là tên Hồng Quan lúc này vẫn còn đang bất tỉnh nên không thể thấy được cảnh tượng này.
Nàng cúi xuống cởi bộ cung trang của hắn ra rồi mặt đỏ bừng bừng mà nhìn qua một lượt, những cơ bắp cứng rắn rồi cả tiểu huynh đệ của hắn nữa.
Bàn tay nàng đưa ra khẽ nắm lấy cây gậy thịt đó rồi vuốt nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã khiến nó cứng lên.
Mặc dù chưa có kinh nghiệm gì nhưng lúc còn ở tông môn nàng cũng đã được nghe vài tỷ muội kể qua nên cũng biết cách phải làm như thế nào.
- Hi vọng ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta.
Nàng nói rồi ngồi lên người Hồng Quan, tay cầm cây gậy thịt đưa sát vào dưới âm huyệt của mình.
Rồi ót một tiếng, nàng cắn răng rồi ngồi hẳn xuống khiến cự vật cũng vì thế đâm thẳng vào bên trong.
Cảm giác khiến Lam Linh như chết đi sống lại, khuôn mặt nàng nhíu lại, miệng suýt chút nữa kêu lên, quả nhiên lần đầu của nữ nhân luôn đau như vậy.
Ngay lúc này nguồn nàng lượng trong cơ thể Hồng Quan giống như được xả ra, nó theo chỗ hai người gắn kết mà truyền vào trong cơ thể của Lam Linh.
Dòng năng lượng khiến nàng trở nên thoải mái toàn thân, khí tức trong đan điền cũng càng lực càng tăng lên, rồi một tiếng nổ nữa phát ra, Lam Linh cũng thành công đột phá Vũ Vương tứ trọng.
Cả hai cứ thế hấp thu năng lượng khối chóp toả ra đến khi nó cạn kiệt.
...
Hồng Quan lúc này đôi mắt mới có chút cử động, hắn dần mở mắt ra.
Nhưng cảnh tượng trước mặt làm hắn bị kinh ngạc, một thân thể hoàn mỹ đang trần truồng ngồi trên bụng hắn, dương vật của hắn cũng cắm vào bên trong nàng.
- Lam Linh, nàng...
Lam Linh nghe thấy giọng nói của hắn thì giật mình, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình thì nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Hai tay nàng đưa lên che lấy cơ thể, khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng hơi bất động một chút rồi cuối cùng cũng nhấc người muốn đứng lên mặc lại y phục.
Hồng Quan biết nàng định làm gì, cơ thể hắn ngay lập tức bật ngồi dậy, hai cánh tay ôm lấy nàng vào trong lồng ngực.
- Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng - Hắn cúi xuống nhìn nàng rồi nói.
- Ngươi nói thật chứ? - Lam Linh khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ ửng hỏi lại.
- Ừm - Hồng Quan gật đầu xác nhận.
Ánh mặt hai người lúc này nhìn vào nhau đắm đuối như cặp tình nhân.
- Hôn ta...
Lam Linh không biết nên làm gì chỉ nhắm hai mắt lại để cho hắn chủ động.
Hồng Quan cũng cúi đầu xuống đặt lên miệng nàng một nụ hôn, hai bờ môi dính chặt lấy nhau không rời.
Hắn không có kinh nghiệm gì nên hoàn toàn không biết dùng lưỡi mà chỉ dùng môi của mình.
Lam Linh thấy hắn chỉ dùng môi ở bên ngoài thì lúc này mới bạo gan đưa chiếc lưỡi của mình ra.
Hồng Quan hơi giật mình nhưng cũng phối hợp với nàng, hai chiếc lưỡi ướt át cứ thế quấn quýt với nhau.
Bên dưới của Hồng Quan cũng vì kích thích này mà trở nên to và cứng hơn khiến Lam Linh cũng bị kích thích theo.
Cả hai hôn hồi lâu mới tách rời nhau, Hồng Quan đặt nàng nằm xuống bãi cỏ, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.
- Ta yêu nàng!
Một kẻ bình thường lạnh lùng, cuồng chiến như Hồng Quan không ngờ bây giờ lại có thể ấm áp mà nói ra câu này.
Thực ra hắn cũng đã có cảm tình với nàng từ lâu nhưng bản tính của trai tân khiến hắn không dám bộc lộ quá nhiều, hiện tại quan hệ của hai người đã đến nước này hắn cũng không cần giấu làm gì nữa.
- Ta cũng yêu chàng!
Lam Linh cũng đáp lại tình cảm của hắn, một nữ nhân lại có thể dễ dàng trao thân để cứu hắn thì không cần nói cũng biết tình cảm của nàng như thế nào.
Cả hai lại một lần nữa hôn nhau say đắm, lần này Hồng Quan không còn bị động nữa mà chủ động đưa lưỡi sang quấn lấy nàng.
Tay hắn cũng theo bản năng đưa lên mà xoa nắn hai bầu ngực tròn trịa của nàng, ngón tay cũng se nhẹ lên hai hạt nho đỏ bên trên.