Hắc Vũ từ từ mở mắt tỉnh dậy, hắn cảm thấy cơ thể mình nặng nề, không thể nhúc nhích một chút nào.
Hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đang nằm trên nền một hang động u tối, xung quanh đầy bụi bặm, cơ thể hắn lúc này bị cấm chế không thể động đậy, chỉ có thể nói.
Ánh mắt Hắc Vũ bỗng nhìn về phía cửa động, một bóng đen to lớn đang chậm rãi bước vào, hắn nín thở chờ đợi thân ảnh kia xuất hiện nhưng hắn lại ngạc nhiên khi người vừa xuất hiện là một nữ nhân chứ không phải một tên lão quái não đó như hắn tưởng tượng.
Nữ nhân này vô cùng tuyệt mĩ không kém gì Thúy An, thậm chí còn có vài phần hơn, thực sự là bách niên nan ngộ.
Nàng khoảng 25-26 tuổi, làn da bạch bích vô hạ, đôi mắt long lanh, sâu thẳm, trông hơi ướt át, mũi quỳnh, môi son, mái tóc dài mượt óng ả kéo dài đến ngang lưng.
Trên người nàng mặc một bộ tử y, mặc dù không có ôm sát người nhưng những đường cong lại được phô ra vô cùng kích thích, ngực nở, eo thắt, bờ mông cong mẩy, toàn thân toát lên một nét vũ mị quyến rũ lạ thường mà ít mĩ nhân có được.
[Tên: Đoàn Ánh Dương
Tuổi: 23
Thuộc tính: không
Tu vi: Hồn Vương cửu trọng]
- Ngươi tỉnh rồi sao? - Nữ nhân nhìn hắn đang mở mắt mà nở một nụ cười khiến Hắc Vũ hơi lạnh gáy.
- Ngươi là ai? - Hắn nén lại sự lo lắng hỏi, hắn cũng không biết tại sao nữ nhân này lại bắt hắn tới đây.
Nếu như là người của Lâm gia thì cần gì phải bắt giữ, cứ một chưởng mà đánh chết ngay lúc hắn bất tỉnh là được.
- Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ngược lại ta lại rất muốn biết ngươi là ai, thiên phú không tồi, sở hữu dị thuộc tính, nhất định không đơn giản
- Ta chỉ là một đệ tử bình thường của Minh Long bang thôi, không có gì ghê gớm - Hắc Vũ vẫn cố lạnh nhạt.
- Ngươi đừng hòng lừa ta, nếu trong Minh Long bang có một tên như ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi tùy tiện ra ngoài lịch luyện như vậy, một khi đi ra ngoài bọn chúng sẽ cho cường giả đi theo bảo trợ ngươi - Ánh Dương cũng đã để ý đến bộ xám phục là bang phục của Minh Long bang ngay từ đầu nhưng vẫn có chút không tin.
- Ta nói là thật, tin hay không tùy ngươi - Hắc Vũ đáp rồi nhắm mắt lại thử vận nguyên khí để giải đạo cấm chế trên cơ thể, lúc này hắn cũng đã đoán được nữ nhân này chắc chắn không phải người của Lâm gia nên cũng có phần thở phào nhẹ nhõm.
Ánh Dương nhìn hắn một hồi rồi nói tiếp:
- Mặc kệ ngươi có phải là đệ tử của Minh Long bang hay không, rơi vào tay ta coi như ngươi không may.
Câu nói của nữ nhân khiến Hắc Vũ chợt mở mắt mà hơi căng thẳng, không biết ả muốn làm gì hắn. Chưa để Hắc Vũ lên tiếng, nàng liền nói tiếp:
- Từ nay về sau ngươi sẽ là thuộc hạ của ta, phải nghe theo lệnh ta sai bảo.
Hắc Vũ nghe nàng nói liền phì cười:
- Ha ha ha, cô nương, đây là cách thu phục nhân tâm của ngươi sao? Thực sự quá non nớt mà! Vả lại ép buộc một đấng nam nhi như ta làm thuộc hạ, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao.
- Hì, không đồng ý ngươi cũng phải nghe theo thôi.
Ánh Dương cất bước tới gần chỗ hắn đang nằm, trên tay xuất hiện một khỏa đan dược màu tím, nàng lấy tay bóp tách miệng hắn ra rồi nhét viên đan dược vào trong.
Viên đan dược vào bên trong tuy không có hiện tượng gì xảy ra nhưng với linh hồn nhạy cảm của một Hồn tu như Hắc Vũ, hắn liền cảm giác được một tia linh hồn tách ra khỏi đan dược rồi di chuyển đến mi tâm, bám vào linh hồn hắn.
- Đây là Khống Hồn đan do ta dùng phương pháp thất truyền để luyện chế, một khi nuốt vào, chỉ cần ta động một ý niệm thì ngươi sẽ sống không bằng chết, ngoại trừ ta ra thì không ai có thể giải được. Bây giờ ngươi có thể nghe lời ta được rồi chứ hả? - Nàng nhìn Hắc Vũ mắt đang mở to, miệng mấp máy không nói nên lời mà thỏa mãn nở một nụ cười lạnh.
Hắc Vũ lúc này sắc mặt vô cùng thú vị, hắn không ngờ thủ đoạn của nữ nhân này lại có thể đến mức này.
Bất quá cũng không có lo sợ, đối với nữ nhân ngang ngược, bản thân hắn phải càng cứng rắn hơn.
- Cô nương, ngươi không thể ép buộc ta bằng cách này đâu, cho dù chết, một đại trượng phu như ta cũng không thể cúi đầu trước một nữ nhân được.
- Ngươi thực sự không sợ chết sao? - Nữ nhân hơi nóng lòng hỏi vội.
- Chết thì có gì phải sợ, chỉ là ta vẫn còn nhiều điều luyến tiếc thôi.
Ánh Dương nhíu mày suy nghĩ một lúc, cố nghĩ cách làm sao để thu phục tên cứng đầu này, nàng không thể để một thiên tài như hắn thoát khỏi tay được.
Chợt một ý nghĩ hiện lên làm khuôn mặt nàng xuất hiện nét đỏ nhẹ.
- Vậy... vậy thì ta sẽ thu ngươi làm... nam sủng... tiếp theo.
Nàng lắp bắp nói, ở thế giới này việc nữ cường giả có nam sủng cũng là điều vô cùng bình thường, nàng cũng đã thấy nhiều nữ nhân như vậy.
Ánh Dương nghĩ với nhan sắc của mình thì dùng mĩ nhân kế thu phục hắn là vô cùng đơn giản, sau này đá đít hắn sau cũng không muộn. Vả lại nàng cảm thấy hắn cũng không tệ...
Hăc Vũ nghe nàng nói vậy thì cố nén lại nụ cười mà hỏi lại nàng:
- Vậy ngươi có rất nhiều nam sủng rồi sao?
- Đương... đương nhiên rồi! - Nữ nhân hơi bối rồi rồi ưỡn ngực, mặt ngước lên trời mà trả lời vô cùng tự tin.
- Bao nhiêu? - Hắc Vũ cười mỉm rồi hỏi tiếp.
- Hả? Nhiều... nhiều quá ta không nhớ hết.
Hăc Vũ phì cười thầm, hắn không ngờ trái với vẻ mặt ngạo nghễ lúc nãy, nàng còn có một mặt vô cùng đáng yêu như vậy. Hắn nhếch miệng cười tà, vô sỉ nói:
- Vậy thì nếu ta chịu làm nam sủng chắc chắn cũng sẽ được chạm vào người nàng phải không?
Ánh Dương lúc này còn đỏ mặt nhiều hơn lúc trước, nàng không nói gì chỉ biết cúi xuống che đi vẻ mặt ngượng ngùng của mình. Hắc Vũ cũng không trêu chọc nàng nữa:
- Ít nhất cũng nên giải cấm chế để ta trị thương đã chứ.
Hắc Vũ lúc này trên cơ thể vẫn còn vài vết thương lưu lại từ trận chiến lần trước vẫn chưa lành nên muốn chữa trị trước rồi tính sau, Ánh Dương nghe vậy cũng tới giải đi cấm chế trên cơ thể hắn.
- Cho ta một viên đan dược trị thương - Hắc Vũ nói với Ánh Dương, đan dược của hắn lần trước đã dồn hết cho Hồng Quan nên hắn cũng không còn một viên nào trong nhẫn trữ vật.
Ánh Dương cũng không có keo kiệt mà lấy ra một khỏa đưa cho hắn, Hắc Vũ nuốt vào rồi lập tức ngồi điều tức.
- Ta tên Ánh Dương, ngươi tên gì?
- Hắc Vũ.