Những trang đầu tiên Hải Đăng kể về thời thơ ấu ngập tràn hạnh phúc, về bố, mẹ, gia đình. Và trong suốt khoảng thời gian ấy còn có cả Harry. Thận chí dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất giữa hai đứa, dường như Hải Đăng cũng không hề bỏ sót.
Nhưng những trang viết sau để cập đến khoảng thời gian gia đình cùng Hải Đăng bán nhà một cách đột ngột vì anh trai của Hải Đăng tụ tập với đám bạn bè xấu, ăn chơi lêu lổng, vô tình làm bị thương một người đi đường.
Do sợ hãi phía người bị hại truy cứu, gia đình buộc phải bỏ trốn ngay trong đêm hôm đó. Hải Đăng đã không thể nói một lời chào tạm biệt nào. Họ trú tạm ở một nhà nghỉ tại thành phố Bảo Lộc. May mắn được một người bạn tốt bụng của bố đã mua lại căn nhà và họ lấy số tiền đó để vào Sài Gòn sinh sống.
Hải Đăng được chuyển về một trường ở quận Thủ Đức, còn anh trai do không lo chú tâm học hành mà đã trở thành một kẻ vô công rỗi nghề. Một thời gian sau, Hải Đăng đậu vào một trường cao đẳng ở quận Gò Vấp.
Trong quyển nhật kí của mình, Hải Đăng tường tận ghi lại những cảm giác đầu tiên khi bước chân vào trường cao đẳng, về những người bạn xung quanh, về Đức Tâm, và có cả về Linh.
Hải Đăng cũng nói rằng, nếu Harry có ở đó, chắc chắn bức tranh thời đi học của cậu sẽ trọn vẹn lắm.
Harry dần dần hiểu nhiều hơn về cuộc sống của Hải Đăng, những biến cố đã xảy đến với gia đình cậu, về mọi điều Hải Đăng đối mặt khi trở thành sinh viên trường Cao đẳng, về những thứ muốn chia sẻ cùng với Harry.
Tuy nhiên, khi Harry lật đến những trang tiếp theo, những dòng chữ phản ánh một đoạn kí ức đầy đau đớn đang siết chặt khiến cho Harry không thể nào thở nổi.
Hải Đăng nói về những lần anh trai lên thăm mình ở Sài Gòn, cả hai anh em trải qua thời gian vui vẻ. Nhưng bỗng một hôm, đó là thời gian cuối học kì, Hải Đăng phát hiện anh mình dùng chất kích thích, và trong cơn cuồng loạn, hắn đã làm trò đồi bại với chính em trai của mình. Mặc cho Hải Đăng cố chống trả thế nào đi chăng nữa thì tất cả cũng là tuyệt vọng.
Những trang viết sau, Hải Đăng không đề cập đến người đó nữa, cậu cũng không viết thêm gì. Mãi cho đến ngày gặp lại Harry, Hải Đăng mới mắt đầu viết lại cuốn nhật kí này cho đến tận bây giờ.
Harry nghe nỗi đau rơi vỡ trong lòng mình, cậu không thể tin nổi những điều mình đang được đọc lại là sự thật, là những mảnh kí ức bể nát trong cuộc đời của Hải Đăng.
Harry gấp vội trong nhật kí còn đọc dở, ngồi bệt xuống sàn với ánh mắt thẫn thờ. Harry quyết định dùng điện thoại để chụp lại toàn bộ trang nhật kí rồi sau đó bấm gọi cho Huyền My.
- Huyền My à? Em giúp anh một chuyện được không?
Đến tận lúc này, Harry vẫn chưa giữ được sự bình tĩnh, và nén đi cảm xúc ngột ngạt trong lòng mình.
- Harry nói đi! Anh cần em giúp điều gì!
- Anh cần tìm thông tin về Nguyễn Hải Đăng, mọi thứ, kể cả những người xung quanh cậu ta, không được bỏ sót một chi tiết nào.
- Nhưng cậu ta là bạn thân của anh mà? Sao lại phải điều tra?
- Vì Harry muốn biết cuộc sống đã bắt cậu ta phải chịu những điều tồi tệ như thế nào.
Huyền My lặng im, dù đã không gác máy. Đột nhiên sự đau đớn xông thẳng vào lồng ngực cô, cô thấy chính bản thân đang phải ghen tị với người mang tên Nguyễn Hải Đăng kia.
Giá như Harry cũng dành cho cô một phần mười sự quan tâm, tương tự như sự quan tâm dành cho Hải Đăng thì cô sẽ đỡ tủi thân biết mấy.
Nhưng Huyền My biết, trong lòng Harry hoàn toàn không có chỗ trống dành cho mình, nên bao nhiêu năm qua Huyền My vẫn ở bên cạnh, giúp đỡ Harry khi cần mà không oán trách hay đòi hỏi bất kì điều gì.
Những ngày sau đó, Harry chỉ trốn trong phòng đọc đi đọc lại những trang nhật kí mình đã chụp được. Càng đọc, Harry càng cảm thấy xót xa, càng chỉ biết tự trách bản thân mình trong những tháng ngày ấy đã không thể ở bên cạnh Hải Đăng để an ủi, chia sẻ, gánh vác, và không thể đồng hành cùng cậu ấy.
Thay vào đó, Harry chỉ mang trong mình sự trách móc nặng nề ném về phía người bạn của mình trong suốt 13 năm trời.
Khi ánh sáng từ màn hình điện thoại tắt đi, Harry vẫn ngồi thẫn thờ rồi thả rơi chiếc điện thoại xuống sàn, đầu óc miên man suy nghĩ về hình ảnh của Hải Đăng trong những thời điểm đó. Nước mắt từng giọt rơi xuống lăn dài.
Những ngày Harry trốn trong phòng, Hải Đăng cảm thấy kì lạ vô cùng. Nhưng lại không thể hỏi han nhiều hơn, phần nhiều vì liên tục bận rộn với mớ bản thảo, phần nữa vì cậu hiểu rằng Harry là một người không thích đem hết lòng mình để phơi bày cho người khác.
Dù lo lắng, Hải Đăng cũng chẳng biết phải làm gì hơn. Chỉ cố gắng mỗi ngày về nhà nấu những bữa ngon thật ngon cho Harry, luôn cố gắng để làm mọi thứ yêu cầu của Harry.
-
Phía bên kia, Huyền My nỗ lực thu thập các thông tin của Hải Đăng trong suốt 13 năm qua. Dù rất mất thời gian, dù rất vất vả, nhưng những điều Huyền My tìm kiếm được vẫn đầy đủ hệt như những điều mà Harry đọc được trong cuốn nhật kí.
Chỉ là nhiều chi tiết sống động hơn, rõ ràng hơn. Đến nỗi Harry phải cắt ngang điện thoại vài lần trong suốt cuộc nói chuyện vì nỗi nghẹn ngào cứ dâng ngập cả trái tim.
Bản thân luôn tự trấn an mình phải thật bình tĩnh cho đến khi Huyền My cúp máy, kết thúc cuộc gọi.