- Tao...Tao khát nước!
Hải Đăng lúc này cố lấy lại bình tĩnh bằng cách quay mặt sang chỗ khác. Còn Harry cũng nhanh chóng buông tay ra khỏi người Hải Đăng.
- À! Vậy tao ra ngoài lấy nước cho mày nhé! Chắc đúng là sốt thật rồi! Nóng như thế này cơ mà! Lát nữa tao nấu cháo rồi lấy thuốc cho mày nhé! Mày nghỉ ngơi đi!
Harry kéo lại chiếc chăn đắp cho Hải Đăng, tăng nhiệt độ máy lạnh vừa phải, đóng lại cánh cửa phòng, bước ra ngoài mà vẫn nghe tim mình nhiều bối rối. Đưa tay lên ngực mình mà còn nghe những rung động chạy đi lung tung khắp thân thể.
Khi ấy cả Harry và Hải Đăng đều cảm thấy cảm xúc ngọt ngào len lỏi khiến mình hạnh phúc.
Hải Đăng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cơn nóng đầu hôm qua cũng hoàn toàn tan biến. Hải Đăng ngạc nhiên khi chỉ mới 7 giờ sáng mà Harry đã ngồi yên vị trên ghế sofa phòng khách, thanh thản đọc sấp tài liệu trên tay.
- Harry? Sao hôm nay mày dậy sớm thế? Mày bận phải đi đâu à?
- Cơ bản là hôm qua tao có ngủ đâu.
Harry đáp trả bằng giọng điều lạnh lùng khiến Hải Đăng cảm thấy bản thân mình có lỗi ghê gớm. Cậu yên lặng nhìn Harry với ánh mắt rụt rè. Thấy vậy Harry nhanh chóng đặt hết cả tài liệu trên tay xuống bàn, đứng dậy bước đến gần Hải Đăng với khuôn mặt lạnh lùng.
- Tất cả là tại mày cả đấy! Vì tao sợ mày có chuyện gì nên thức cả đêm canh mày đấy!
- Tao xin lỗi đã làm mày lo.
Harry thấy thái độ hối lỗi của Hải Đăng mà phì cười, cậu lại tiến gần hơn rồi đưa tay sở lên trán của Hải Đăng, ánh mắt nhìn cậu bạn trìu mến và khuôn mặt không giấu hết được sự lo lắng.
- Mày hôm nay thấy thế nào rồi?
- Tao đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn mày đã lo cho tao nhé!
- Hôm nay mình ra ngoài ăn nhé, kiếm gì ngon ngon để bồi bổ lại, mới hết bệnh thì không thể ăn sơ sài được.
Hải Đăng cảm thấy lời nói ấy khiến cho lòng cậu ấm áp hơn, ngay đến những cử chỉ thái độ quan tâm nhỏ nhất của Harry dành cho mình cũng đủ để trái tim của cậu được hâm nóng, đủ để dậy lên những nhịp đập lung tung, lạc lối trong lồng ngực.
Những cảm xúc bắt đầu nghẹn ứ ở cổ họng, làm cậu chẳng biết phải nói thêm gì vào lúc này ngoài những nụ cười ngọt ngào dành cho Harry.
Rồi đến khi ánh mắt của cả hai chạm nhau, cảm xúc tìm thấy nhau thì tiếng chuông điện thoại của Hải Đăng đột ngột vang lên, phá vỡ hoàn toàn không gian tĩnh lặng của hai người.
Harry vội vàng quay về chỗ ngồi của mình để Hải Đăng có thể trả lời điện thoại.
- Chị Linh à? Em nghe đây! Có chuyện gì không ạ?
- Chuyện bản thảo thôi, chị muốn gặp em để trao đổi vài vấn đề. Em có rảnh không? Mình gặp nhau một lát.
- Em rảnh ạ! Em qua với chị ngay đây.
- Chị chuẩn bị đồ rồi em qua đón chị nhé! Mình đi ăn trước rồi nói chuyện luôn được không?
Nghe đoạn, Hải Đăng ngập ngừng quay sang nhìn Harry vẫn đang im lặng đọc tài liệu trên ghế sofa. Nhưng rõ ràng, Harry vẫn không hề tập trung vào những hàng chữ trên giấy.
- Dạ... dạ thôi ạ! Em hứa sẽ đi ăn trưa với Harry rồi. Ăn xong em sẽ chạy qua đó luôn.
- Thôi được rồi, khi nào em đến thì gọi chị xuống nhé!
Chắc chắn kết quả này là điều mà Harry rất mong muốn bằng chứng là ngay sau khi Hải Đăng cúp máy của Linh, Harry thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào phía sau một cách thoải mái rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Điều này cũng khiến cho Hải Đăng khó hiểu.
- Này, mày cười gì đấy Harry?
- Không, tự nhiên đọc được cái tin chị gái kia định rủ bạn trai đi ăn mà bị từ chối thẳng mặt nên mắt cười. Nào chúng ta đi ăn thôi!
Tất nhiên buổi ăn trưa hôm đó diễn ra khá vui vẻ và cởi mở, càng ngày Harry và Hải Đăng càng bước dần vào thế giới của nhau hơn. Giữa họ thì ngoài những câu chuyện thường ngày đều trở nên vui vẻ, thú vị hơn.
Sau khi dùng bữa, Harry trở về nhà còn Hải Đăng đến chỗ hẹn với Linh để nói về chuyện bản thảo. Nhân dịp tinh thần thoải mái, Hải Đăng lại vắng nhà, không biết bao giờ mới về. Harry kiểm tra phòng óc xem có đồ đạc gì cần giặt hay không, và có cần thay ga nệm gì cho Hải Đăng hay không.
Dù sao bữa giờ cậu bạn kia cũng khá bận rộn, cũng vừa bệnh xong, chưa có nhiều thời gian để sắp xếp căn phòng.
Trong lúc dọn dẹp, Harry vô cùng làm rớt những cuốn sổ trên bàn, mải loay hoay nhặt lại chúng, Harry vô tình thấy được một cuốn nhật kí của Hải Đăng.
Có lẽ với một người ưa viết lách như Hải Đăng, thì chuyện viết nhật kí tay thời buổi này không có gì lạ lẫm.
Nghĩ vậy, Harry quyết định sẽ cất cuốn sổ nhật kí vào chỗ cũ. Nhưng bản chất của con người là tò mò, nhất là những điều liên quan đến người mình yêu thương.
Chưa lúc nào Harry lại lưỡng lự nhiều như thế. Rốt cuộc, do không thể thắng được bản thân. Harry đã quyết định đọc nhật kí của Hải Đăng...