Tần Phỉ và Cà Phê tạm biệt nhau ở sân bay.
“Chị, em không nỡ rời xa chị.” Cà Phê ôm chặt lấy Tần Phỉ, khóc đến nước mũi giàn giụa.
Nhưng Tần Phỉ có hơi ghét bỏ kéo cô ấy ra: “Đừng dính nước mũi lên người chị. Chị chỉ đi hai năm, hai năm nay cho Tăng Tư Doãn mượn em. Em yên tâm, chị sẽ giúp em giành được tiền lương gấp đôi. Đương nhiên, nếu hai năm này em có thể phim giả tình thật thì càng tốt.”
“Bỏ đi, ngay cả Uất Triết Thành em còn không giữ được chứ đừng nói là ngôi sao đang nổi tiếng này nữa.” Cà Phê xin từ chối vì năng lực kém.
“Đồ ngốc, gặp được đúng người, em không cần phải giữ.” Tần Phỉ xoa tóc cô ấy: “Bởi vì anh ấy căn bản không nỡ rời khỏi em.”
Cà Phê hiểu lại như không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cả lên.
Chuyện liên quan đến tình yêu vẫn nên để cô ấy từ từ nghiền ngẫm đi. Tần Phỉ cười, phóng khoáng xua tay: “Tạm biệt, bé Cà Phê.”
Bảy giờ hai mươi lăm phút, chuyến bay của Tần Phỉ khởi hành từ ga T3, bốn tiếng sau thì dừng ở sân bay Dubai hai mươi hai tiếng rồi lại khởi hành, trải qua chặng đường bay hơn bảy tiếng đồng hồ nữa thì cuối cùng đã đến Juba. Cô vừa xuống máy bay, một làn hơi nóng ập thẳng vào mặt giống như đốm lửa đốt cháy da. Nhìn ra xa, mảnh đất hoang vu và nguyên thủy vẫn khiến Tần Phỉ vô cùng ngạc nhiên dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Sân bay quốc tế Juba thực sự chỉ có mấy chuyến bay của các quốc gia Châu Phi xung quanh. Sảnh chờ máy bay còn không bằng trạm xe khách đường dài của các huyện thành trong nước, vận chuyển hành lý, lấy hành lý đều dựa vào sức người.
Tần Phỉ lau mồ hôi trên cổ, cảm giác nhiệt độ ngoài trời ít nhất phải bốn mươi lăm độ, thật sự là nướng cháy người. Cô lấy hành lý xong, đứng trước cửa sân bay đợi hướng dẫn viên, nhưng mãi vẫn không thấy người đến. Cô đang định gọi điện cho hướng dẫn viên thì con đường đối diện bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc: “Tần Tiểu Phỉ.”
Trái tim cô run lên, ngẩng đầu nhìn qua, khó tránh sự thất vọng.
Một chàng trai đen ngòm không ngừng gọi tên cô bằng tiếng Trung kém cỏi: “Tần Tiểu Phỉ, Tần Tiểu Phỉ, Tần Tiểu Phỉ…”
Cô kéo vali đi qua, chàng trai trông thấy cô đến gần thì không gọi lung tung nữa, nhe hàm răng trắng, cười với cô.
“Ai cho cậu gọi tên của tôi?” Cô hỏi, hỏi xong mới nhớ ra chỗ này là Xu-đan, đứa trẻ này nghe không hiểu lời cô nói. Cô thử dùng tiếng Anh và tiếng Pháp để nói chuyện với chàng trai, đáng tiếc chàng trai chỉ cười ngốc nghếch với cô, hiển nhiên là nghe không hiểu cô đang nói gì.
Tần Phỉ hơi nhụt chí, mặt trời oi bức khiến cô muốn xỉu, cộng với thời gian trung chuyển, cô đã đi trên đường gần ba mươi tiếng đồng hồ rồi, có thể nói là cả người mệt mỏi. Cô khẽ thở dài, mệt mỏi ngồi xổm xuống, một chai nước tỏa ra hơi lạnh được đưa đến trước mặt cô.
Cô nhìn chai nước kia nuốt nước bọt, ánh mắt di chuyển lên trên theo chai nước ngọt, khi rơi vào khuôn mặt quen thuộc kia, mũi cô bỗng chua chát.
“Sao anh lại ở đây?” Tần Phỉ không hề nói cho anh biết bản thân đến Xu-đan.
Hành Tri Chỉ kéo cô ôm vào lòng: “Em đi hơn mười ngàn ki-lô-mét về phía anh, sao anh có thể không đến đón em được chứ.”
*
Tần Phỉ tưởng tượng lúc gặp lại sẽ là cái ôm, nụ hôn nồng nhiệt, sau đó là chiến đấu ba ngày ba đêm ở trên giường của khách sạn, nhưng hiển nhiên sự gặp lại mà Hành Tri Chỉ mang đến cho cô khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng của cô.
Ngoại trừ cái ôm ở cửa sân bay ra, anh chỉ nắm chặt tay cô, trên mặt duy trì nụ cười xưa giờ của anh, khiến Tần Phỉ càng thêm say sẩm. Từ Juba đến nơi đóng quân ở thành phố El-Gadarif của MSF phải mất mười tiếng đi xe, cảnh sắc bên đường hoàn toàn phá hủy tất cả mong đợi khi gặp lại của Tần Phỉ. Nhìn bán sa mạc vô tận, bụi cây đung đưa dữ dội cuốn theo cả cát bụi kia, chỉ thỉnh thoảng có khỉ và chim kền kền nhảy ra có thể khiến người ta cảm thấy có chút hơi thở cuộc sống. Cô cuộn người trong xe việt dã, lái xe là người bản địa, chàng trai vừa mới gọi tên cô đã ngủ say ở ghế lái phụ. Hành Tri Chỉ điều chỉnh tư thế ngồi để cô dựa vào lòng anh có thể thoải mái một chút.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng cô trải qua chuyến bay hơn ba mươi tiếng đồng hồ, cả người đều mỏi nhừ, dựa thế nào cũng không thấy thoải mái. Trên máy bay cô đã ngủ nhiều rồi, lúc này không buồn ngủ nữa, cô ngửa đầu dựa vào trong lòng Hành Tri Chỉ, nhìn cảnh hoang vu bên ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên cảm thấy không được chân thực cho lắm.
“Chúng ta thật sự phải ở lại đây hai năm à?”
“Một năm lẻ ba tháng.”
“Sao tự dưng em nổi hứng chạy đến đây chứ?” Tần Phỉ nói ra suy nghĩ chân thực của mình.
Hành Tri Chỉ không hề có biểu cảm tổn thương hoặc buồn bã, ngược lại anh nở nụ cười khoan dung lạ thường, dịu dàng lau mồ hôi cho cô: “Coi như đi du lịch một chuyến, chơi chán thì về nhà đợi anh.”
Tần Phỉ nhìn vào mắt anh, cô muốn hôn anh nhưng khẩu thị tâm phi mắng: “Em thật sự là não úng nước rồi mới chạy đến chỗ này du lịch.”
Hành Tri Chỉ bật cười, ánh sáng trong mắt càng sáng hơn, anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô, nhỏ giọng như cảm thán: “Cảm ơn ông trời đã để não em bị úng nước.”
Đến nơi đóng quân đã là sáng sớm ngày hôm sau, tài xế lái xe suốt một đêm, khi xuống xe vừa mắng vừa đi vào căn nhà giống như lều cỏ, cánh cửa gỗ đóng lại còn đung đưa hai cái, giống như ông ấy dùng sức chút nữa sẽ làm nó rớt xuống vậy. Chàng trai gọi tên cô lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong tay Hành Tri Chỉ rồi bỏ chạy, dáng vẻ hưng phấn như có được cả thế giới.
Lúc này tất cả nhân viên vẫn đang say giấc, Hành Tri Chỉ dẫn cô vào doanh trại của bệnh viện. Bệnh viện hoang dã, nguồn nước lấy từ giếng, dùng điện từ máy phát điện, một ngày chỉ có thể cung cấp điện mười tiếng đồng hồ, căn bản không có tín hiệu điện thoại.
Nói thực lòng, hoàn cảnh này khiến Tần Phỉ hơi sụp đổ.
“Chỗ này có thể gửi tin nhắn không?” Cô nhìn điện thoại bị mất sóng, thắc mắc hỏi Hành Tri Chỉ.
Hành Tri Chỉ lắc đầu: “Phải lái xe hai tiếng đến thị trấn mới có tín hiệu, nhưng tín hiệu bên đó cũng không ổn định cho lắm.”
Anh nói rất tùy ý nhưng Tần Phỉ rất ngạc nhiên. Hai tháng trước, cũng chính là cứ cách một ngày anh sẽ phải lái xe hai tiếng đến thị trấn, chỉ để gửi tin nhắn báo bình an cho cô.
Hành Tri Chỉ nắm tay cô đi vào ký túc xá, ký túc xá của anh là một căn phòng bằng bùn đất, tốt hơn căn nhà cỏ của tài xế một chút nhưng vẫn đơn sơ đến lạ thường. Trong phòng có một ổ cắm, một ngọn đèn và hai cái giường sắt đã gỉ sét loang lổ, trên giường trải ga giường caro xanh dương, trông cũng khá sạch sẽ.
“Có thể ngủ không? Nếu như không ngủ được thì nghỉ ngơi một chút, bây giờ vẫn còn mát mẻ, đợi mặt trời lên cao rồi sẽ nóng không thể ngủ được nữa.” Anh đau lòng sờ khuôn mặt hơi tiều tụy của cô: “Vừa nãy ở Juba anh có mua rau xanh, cho dù không muốn ăn cũng phải ăn một chút để bổ sung thể lực.”
Nghe anh càm ràm, Tần Phỉ bỗng thấy mũi cay xè.
Hành Tri Chỉ khàn giọng, căng thẳng nắm lấy tay cô: “Em sao vậy? Có phải điều kiện quá tệ, không thích ứng được không? Không sao đâu, qua hai ngày nữa anh sẽ đưa em về, có được không?” Anh vô cùng căng thẳng, nhưng anh càng nói mắt cô càng đỏ, cuối cùng khóc òa lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tần Phỉ cũng không biết mình bị sao, cảm xúc trong lòng không thể nào kiềm chế được, mà cô cũng không muốn kiềm chế. Cô nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, như vậy anh mới trở nên chân thực.
“Đồ ngốc, em đến tìm anh rồi.” Cô nói trong nghẹn ngào.
Trái tim bị tóm chặt của Hành Tri Chỉ bỗng nhẹ nhõm, giây tiếp theo lại bị siết chặt. Cùng với mặt trời lên cao, trái tim của anh cũng trở nên nóng bỏng.
Nữ vương của anh đến tìm anh rồi, trên thế giới này không còn chuyện gì khiến anh hạnh phúc hơn được nữa.
*
Sáu giờ ở Xu-đan, nhân viên đều tập trung ở bên giếng đánh răng rửa mặt. Đợi khi Tần Phỉ và Hành Tri Chỉ đi ra khỏi ký túc xá, một người đàn ông Pháp huýt sáo với hai người, tiếp sau đó dùng tiếng Pháp hỏi hai người có cần đồ kế hoạch hóa gia đình hay không.
Hành Tri Chỉ đỏ mặt giơ nắm đấm lên, nhưng Tần Phỉ không hề xấu hổ đáp lại: “Tự chuẩn bị đủ dùng rồi.”
Người đàn ông Pháp thấy cô không hề đỏ mặt, có hơi ngạc nhiên, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Mộng, không phải phụ nữ Trung Quốc các em đều rất thẹn thùng sao?”
Bạch Mộng chỉ trợn mắt với anh ta, chẳng buồn nói chuyện với anh ta.
Người Pháp đau lòng đỡ trán, hét lớn một cách khoa trương: “Ồ, em yêu à, sao em lại tức giận rồi.”
Bạch Mộng cạn lời, bước nhanh đi về phía căn tin.
“Đợi anh với, Mộng.” Người Pháp đuổi theo.
Tần Phỉ nhìn thấy rất thú vị, huých vai của Hành Tri Chỉ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Hành Tri Chỉ gãi đầu: “Anh cũng không rõ lắm, lúc anh đến đây hai người họ đã như vậy rồi. Ken hình như đang theo đuổi Bạch Mộng.”
“Nói nhảm, kẻ mù cũng nhìn ra được người Pháp kia đang theo đuổi Bạch Mộng, điều em muốn hỏi là thái độ của Bạch Mộng như thế nào.”
“Không có thái độ gì cả, trước giờ cô ấy làm việc công tâm, rất lạnh nhạt với Ken. Nói ra cũng kỳ lạ, Bạch Mộng càng lạnh mặt, Ken càng nhiệt tình.”
Tần Phỉ cảm thấy bản thân cũng ngốc rồi, không ngờ lại bảo Hành Tri Chỉ không có EQ phân tích cho mình. Cô nghiêng đầu nhìn Hành Tri Chỉ, lại nhìn về phía căn tin, đột nhiên cô cảm thấy hình như chỗ này cũng không tồi tệ như thế, ít nhất còn có chút chuyện để hóng.
Hành Tri Chỉ nhìn thấy ánh sáng tỏa ra trong mắt cô lại hơi sợ hãi, tóm lấy cổ tay của cô: “Tần Tiểu Phỉ, chúng ta không quản chuyện người khác được không?”
Tần Phỉ nheo mắt cười: “Bạch Mộng không tính là người khác, nói thế nào cũng từng là chiến hữu cùng chung hoạn nạn mà.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng…” Tần Phỉ giơ tay chỉ vào vai anh: “Em nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng em không biết Bạch Mộng thích anh rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng đã có một người có thể nhìn trúng khuôn mặt lạnh lùng kia của cô ta, nói thế nào em cũng phải xúc tiến cho hai người họ. Tình địch được viên mãn chính là thành toàn cho chính mình. Anh dám ngăn cản, chứng minh anh có ý đồ với cô ta.” Câu nói cuối cùng có thể nói là nghi ngờ nghiêm trọng.
Hành Tri Chỉ lập tức giơ tay, chỉ thiếu mỗi việc thề nguyện: “Anh không có!”
“Không có thì tốt, em biết anh ngoan nhất mà.” Con người giây trước còn trừng mắt với anh, giây tiếp theo đã cười tươi như hoa, thân mật khoác tay anh: “Đi ăn cơm.”
Hành Tri Chỉ lau mồ hôi, bỗng cảm thấy hôm nay nóng vô cùng.