Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 39: Liên minh thất tình (4)




Cửa bệnh viện bị chặn kín mít, những người bị thương nhẹ đã ngồi trước cửa bệnh viện, chỉ sợ còn chen vào bên trong thì nhẹ cũng thành nặng mất. Tiếng xe cứu thương lại vang lên nhưng mọi người giống hệt như mất cảm giác.

“Tránh ra, có người bị thương nặng.” Người ngồi ghế lái phụ ló đầu ra hét lớn, đáng tiếc con đường phía trước bị kẹt cứng không có một kẽ hở.

Nhân viên y tế nhận được điện thoại lúc trước giãy giụa chen ra: “Đồng chí, đừng vào trong nữa, ở huyện Châu xảy ra sạt lở, bệnh viện bọn tôi đã bão hòa rồi, tất cả phòng phẫu thuật đều đang cấp cứu, mấy người đến bệnh viện khác đi.”

“Bọn tôi từ bệnh viện lớn tới đây, trong thành phố xảy ra cháy lớn, bệnh viện trong thành phố cũng bão hòa hết rồi.” Người ngồi ở ghế lái phụ nôn nóng đến mắt đỏ bừng: “Trên xe có hai lính cứu hỏa, anh ấy vì cứu người nên mới bị thương, mấy người…”

“Mặc kệ anh ấy là ai, chúng tôi thật sự hết chỗ rồi. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, người bị thương nhẹ ngay cả cửa lớn bệnh viện cũng không vào được.” Nhân viên y tế cũng nôn nóng, nhưng điều kiện chữa trị có hạn, không ai có cách gì cả: “Mấy người cũng đừng đến bệnh viện gần đây nữa, đều giống như tình hình ở bệnh viện của chúng tôi. Nếu như kịp, tôi đề nghị các anh đến bệnh viện ngoài huyện hoặc bệnh viện tư ấy.”

Người ngồi ghế lại phụ cắn răng: “Được, đi bệnh viện tư thôi.”

“Nhưng theo quy định…” Người lái xe có hơi do dự.

“Kệ mẹ quy định gì đi, mạng người quan trọng nhất.” Người ngồi ở ghế lái phụ cắn răng ra lệnh: “Lái xe.”

“Vâng.” Người lái xe lớn tiếng đáp, đỏ bừng mắt, nhấn mạnh chân ga. Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, trước cửa bệnh viện tư đứng đầy phóng viên và người hâm mộ, ngay cả con đường khẩn cấp cũng bị kẹt cứng: “Làm sao đây?”

“Xông thẳng vào!”

*

“Tiểu Tiểu, không hay rồi.” Trợ lý vội vàng chạy vào phòng xử lý, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lạc Tiểu Tiểu, giật mình vì tiếng hét của anh ta, tay cầm bông gòn dính thuốc sát trùng khựng lại, làm Lạc Tiểu Tiểu đau đến run lên.

“La ó om sòm cái gì?” Người đại diện cau mày dạy dỗ.

Trợ lý lau mồ hôi trên trán: “Người hâm mộ và xe cấp cứu xảy ra xung đột, đã cãi nhau dưới lầu rồi.”

“Cái gì?”

Lạc Tiểu Tiểu cau mày, thúc giục: “Anh mau xuống đi, bảo người hâm mộ nhường đường cho xe cấp cứu.”

“Tôi từ bên dưới lên đây, hỗn loạn vô cùng, còn có phóng viên kích động, không thể nào kiểm soát được.”

“Vậy làm sao đây?” Lạc Tiểu Tiểu nôn nóng: “Hay là tôi xuống dưới cho.”

“Điên rồi à, cô đã bị thương chân rồi, xuống dưới bị thương thêm chỗ khác thì nói chuyện với công ty thế nào.” Nếu như thật sự lớn chuyện, thứ bị ảnh hưởng vẫn là danh dự của Lạc Tiểu Tiểu, mấy người đang phiền muộn thì lính cứu hỏa đi theo xe ở dưới lầu đã dùng hết sức khiêng người vào bệnh viện. Lúc này, bọn họ cũng không quan tâm có làm người khác bị thương hay không, hễ mà bị ngăn ở phía trước thì dùng sức đẩy mạnh ra, một người hâm mộ ngã nhào, mất khống chế lớn tiếng mắng chửi. Thông qua cửa sổ, Lạc Tiểu Tiểu có thể nghe thấy tiếng ồn ào, cô nhảy đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ló đầu ra nhìn. Cô vốn định nói vài câu bảo người hâm mộ nhường đường cho xe cứu thương, nhưng khi cô nhìn thấy màu vàng cam trên cáng kia, chỉ cảm thấy trái tim bị thắt lại.

Tuy rằng người nằm trên cáng dính đầy bụi và vết máu nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ấy ngay lập tức.

“Tránh ra, mau tránh ra.” Cô mất khống chế hét lên, cả người gần như muốn nhảy xuống từ lầu ba, làm người trong phòng giật mình lập tức lên trước ôm eo cô lại.

“Buông ra, buông tôi ra.”

“Cô điên rồi à?”

“Tôi điên rồi, điên mất rồi! Là anh ấy, là anh ấy…” Tiếng hét đau xé lòng của Lạc Tiểu Tiểu vang lên, sau đỏ cả người nằm bệt trong lòng anh ta. Người đại diễn cũng ngẩn người giây lát, lập tức hiểu ra, vẻ mặt đầy khó tin. Anh ta vỗ lưng cô ấy: “Bình tĩnh, bây giờ tôi sẽ xuống dưới xử lý, nhất định sẽ không có việc gì đâu. Đội trưởng Lưu người tốt sẽ gặp may mắn, nhất định sẽ bình an vô sự thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lạc Tiểu Tiểu liều mạng gật đầu nhưng cả người run cầm cập. Cho đến khi Lưu Diễn Trạch thuận lợi được đẩy vào phòng cấp cứu, cô dường như mới có chút sức lực nhìn chằm chằm đèn đỏ đang sáng kia.

*

#Lạc Tiểu Tiểu rút khỏi giới#

#Ảnh hậu nghỉ đóng phim vì tình yêu#

Tin tức tuyên bố ngừng đóng phim, rút khỏi giới của Lạc Tiểu Tiểu đến rất đột ngột, trên Weibo chỉ đăng một bài thông báo đơn giản, lập tức dấy lên sự thảo luận sôi nổi của toàn dân. Dường như tất cả mọi người đều bị thu hút, scandal của Tần Phỉ và Tăng Tư Doãn bỗng chốc bị dập tắt.

Sau khi Cà Phê nghe xong điện thoại trở về nước sớm của Tăng Tư Doãn thì khóc cười không xong nói: “Lạc nữ thần tuyệt đối là chân ái của chị mà, thời khắc quan trọng đã xả thân cứu chị.”

“Sao chị cảm thấy người xả thân cứu chị là đội trưởng Lưu nhỉ?” Tần Phỉ thở dài: “Liên lạc với trợ lý của Lạc Tiểu Tiểu chưa? Rốt cuộc tình hình của đội trưởng Lưu thế nào rồi?”

Cà Phê lắc đầu: “Người bên cạnh Lạc Tiểu Tiểu đều mất liên lạc hết, trang chính thức của công ty trả lời là người đang trong quá trình hồi phục, Lạc nữ thần muốn đích thân chăm sóc, cho nên ngừng đóng phim một khoảng thời gian.”

Nếu không xảy ra chuyện lớn, Lạc Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình, chỉ có người nhìn thấy cô ấy đóng phim mới biết cô ấy yêu nghề này như thế nào. Rốt cuộc Lưu Diễn Trạch bị thương ra sao mà khiến Lạc Tiểu Tiểu từ bỏ mọi thứ để chăm sóc cho anh ấy?

“Tiếp tục liên lạc đi.”

“Vâng ạ.” Cà Phê đáp lời, xoay đầu nhìn Tần Phỉ vẫn luôn cầm điện thoại nhưng không gọi điện thoại, thắc mắc hỏi: “Chị, sao chị cứ cầm điện thoại thế?”

“Hả? Không có…” Cô muốn từ chối theo bản năng, nhưng vào lúc này thì màn hình điện thoại sáng lên. Cô nhanh chóng nhìn xem, lập tức thất vọng tắt màn hình. Trên mặt xuất hiện sự nôn nóng không thể che giấu, cô vội vàng giấu đi, quay người đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng cô nhìn thấy bản thân trong gương lại không cách nào lừa gạt chính mình được nữa. Cô đang lo lắng.

Đồ ngốc cứ hai ngày lại gửi tin nhắn báo bình an cho cô một lần đã một tuần không liên lạc rồi.

Tần Phỉ bỗng thấy hoảng hốt trong lòng, cô luôn cảm thấy đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.

“Liên lạc được rồi, người đại diện của Lạc nữ thần nói có thể sắp xếp chị đến thăm đội trưởng Lưu.” Cà Phê gõ cửa, hưng phấn nói.

Ngày hôm sau, sau khi Lưu Diễn Trạch phẫu thuật xong đã bí mật chuyển viện rồi, hai người giống như bốc hơi khỏi thế giới, phóng viên có tìm khắp các bệnh viện cũng không tìm thấy. Bởi vì không ai ngờ được rằng, đội trưởng Lưu bị thương nặng như vậy lại bị Lạc Tiểu Tiểu mang về nhà.

Tần Phỉ đi vào biệt thự của Lạc Tiểu Tiểu, có hai y bác sĩ ngồi ở đại sảnh lầu một và mấy nhân viên bảo vệ. Cô đi theo trợ lý lên lầu, không ngờ trong sảnh nhỏ của lầu hai có để rất nhiều máy móc điều trị. Cô lại đi vào phòng ngủ, không kìm được cảm thán: “Lạc Tiểu Tiểu, cô khiêng cả bệnh viện về nhà rồi à?”

“Cũng gần như vậy.” Lạc Tiểu Tiểu mím môi cười nhưng khó che giấu được sự mệt mỏi.

Hình như Lưu Diễn Trạch vừa mới ngủ, trên người quấn băng, chân trái bị treo lên cao, băng bó có hơi đáng sợ.

“Đội trưởng Lưu thế nào rồi?”

“Không nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Cô ấy cảm thấy may mắn, ánh mắt nhìn người trên giường vô cùng dịu dàng: “Nhưng có thể anh ấy bị buộc phải rút khỏi đội rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Phỉ giật mình, nhìn chân trái bị treo lên của anh ấy: “Có hậu di chứng không?”

“Bây giờ vẫn chưa rõ, ngón tay cái bị cắt một nửa, bác sĩ nói có thể đi đứng hơi cà nhắc.” Mắt Lạc Tiểu Tiểu ngập nước, cảm thấy hơi may mắn lại hơi oán trách: “Lần này thì hay rồi, xem sau này anh ấy còn lao vào đám cháy như thế nào. Tôi cũng không cần phải thấp thỏm lo lắng nữa.” Nói xong, cô ấy lại lo lắng: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa biết… Anh ấy yêu nghề này như vậy, nhưng…”

Lạc Tiểu Tiểu nghẹn họng, khó nói nên lời, đầy đau lòng.

“Cô cũng thích đóng phim như vậy, không phải vì anh ấy mà từ bỏ là từ bỏ à. Tại sao anh ấy lại không được?” Tần Phỉ hỏi rất sắc bén.

“Nó khác nhau.”

“Có gì khác nhau?”

“Tôi làm vậy không phải vì anh ấy, là vì chính tôi.” Lạc Tiểu Tiểu cầm ly nước lên, vừa giúp Lưu Diễn Trạch thấm ướt đôi môi khô khốc vừa nói: “Có lẽ rất nhiều người đều cho rằng tôi ngừng đóng phim vì anh ấy, thực sự không thể vì ai mà từ bỏ gì cả, mà là tôi lựa chọn cái gì, biết thứ gì quan trọng hơn đối với tôi. Giữa việc bên cạnh anh ấy và sự nghiệp, thứ đằng sau chỉ cần tôi muốn là có thể đi làm bất cứ lúc nào, mà anh ấy… Tôi không muốn đợi đến ngày mất đi mới biết trân trọng.”

“Tôi không hiểu.” Tần Phỉ mặt đầy ngơ ngác.

Lạc Tiểu Tiểu nhìn cô, mắt cô ấy vẫn đỏ bừng, nhưng không phải đóa hoa yếu đuối, đối diện với người mình yêu, cô ấy dũng cảm, kiên cường hơn bất cứ người nào khác: “Từ trước đến nay, giữa bọn tôi cũng có mâu thuẫn, anh ấy không thích tôi thân mật với những người khác, nhưng chưa từng chỉ trích, bởi vì anh ấy biết đây là nghề nghiệp của tôi. Cũng giống như tôi không thích anh ấy đi chữa cháy, nhưng chưa từng bảo anh ấy đổi nghề, bởi vì tôi tôn trọng sự nghiệp mà anh ấy thích. Nhưng sự tôn trọng này cũng là một quả bom, nhìn xem, bây giờ không phải nổ rồi sao. Lúc anh ấy được cấp cứu trong phòng phẫu thuật, tôi suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều nhưng nhiều nhất không phải vì không kêu anh ấy đổi ngành, cũng không phải vì không dặn dò anh ấy đừng xông pha như thế. Mà là bao nhiêu năm nay, bởi vì sự nghiệp của tôi mà chúng tôi gặp nhau thì ít mà xa cách nhau nhiều, tôi nợ anh ấy quá nhiều lễ tình nhân, quá nhiều cuộc hẹn cuối tuần, quá nhiều ngày lễ đoàn viên. Khoảnh khắc đó tôi mới biết, so với đóng phim, tôi càng yêu anh ấy hơn.”

“Cho nên, không có hy sinh, từ bỏ, tôi chỉ lựa chọn bên tôi yêu hơn mà thôi.” Giọng nói của cô ấy rất nhỏ nhưng rơi nặng vào tim của Tần Phỉ: “Tôi không muốn mất đi rồi mới trân trọng, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.”

Lạc Tiểu Tiểu nói xong, Lưu Diễn Trạch vốn đang ngủ say từ từ mở mắt ra, anh anh ấy nhìn vào ánh mắt bình tĩnh nhưng lấp lánh ánh sao của cô ấy, ngôi sao chỉ thuộc về một người.

Tần Phỉ lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Cô chậm rãi đi ra khỏi biệt thự của Lạc Tiểu Tiểu, nhưng nội tâm lại dấy lên con sóng không thể ổn định được.

Khoảnh khắc này cô không thể không thừa nhận, cô nhớ Hành Tri Chỉ đến điên cuồng.

Cô không muốn đợi mất đi mới trân trọng, cô không muốn lướt qua người mình yêu lần nữa, cô không muốn đợi một giây một phút nào cả và cô muốn đi tìm anh ngay lập tức.

“Cà Phê, chị muốn đi tìm anh ấy.”

Cà Phê ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Chị muốn đi tìm Hành Tri Chỉ.”

“Hả?” Cà Phê ngơ ngác: “Nhưng anh ấy đang ở Xu-đan.”

“Vậy thì đi Xu-đan tìm.”

Một giờ, một khắc, một phút, một giây cô cũng không muốn đợi nữa. Cô muốn đích thân đối mặt với anh, nói cho anh biết: Em sẽ không đợi anh hai năm nữa, em đến với anh rồi đây.