Một người đàn ông cao hơn một mét tám bị một người phụ nữ cõng trên lưng để tập thể dục, quả thực không phải chuyện gì khiến tâm trạng người ta vui vẻ cả. Hành Tri Chỉ nhìn góc mặt nghiêng đẫm mồ hôi của cô, có hơi ngơ ngác: “Người mẫu đều khỏe như vậy sao?”
“Chưa chắc đều khỏe như vậy, nhưng để được gọi tên thì cũng không phải người yếu đuối.” Tần Phỉ lại ngồi xuống, hít một hơi, sau khi bỏ anh xuống, vừa thở vừa nói: “Người người đều cho rằng người mẫu tùy tiện lên sân khấu đi vài bước là kiếm được tiền, nào có biết được để luyện tập ra được đường cong hoàn hảo mà bọn em phải mất bao nhiêu thời gian và sức lực chứ.”
“Bây giờ anh biết rồi.” Ánh mắt của Hành Tri Chỉ nhìn cô nóng bỏng giống như người khác hiểu nhầm về người mẫu cũng là lỗi của anh vậy. Dáng vẻ trong sáng hiền lành kia rất khó khiến người ta không động lòng, còn đặc biệt khiến người ta muốn bắt nạt anh một chút.
Tần Phỉ lau mồ hôi, vứt khăn lông đi. Bỗng nhiên cô lao về phía Hành Tri Chỉ, hai người ngã sấp mặt lên sofa, phát ra một tiếng động lớn. Hành Tri Chỉ vô cùng hoảng hốt, Tần Phỉ đã cắn một cái lên cằm anh, nói một cách xấu xa: “Bây giờ đổi sang kiểu vận động mà anh thích.” Ngón tay cô bóp dái tai của anh, cảm giác mềm mại. Tần Phỉ ngứa ngáy trong lòng, bèn khom người cắn lấy nó.
Mắt Hành Tri Chỉ lóe sáng, cơ thể không kìm được mà run lên. Mặc dù anh không nỡ bỏ sự thân mật bên tai nhưng vẫn trở người lại, đè cô dưới người mình. Cho dù có xấu hổ hơn nữa, có một số chuyện đàn ông cũng phải chủ động.
Anh nhìn cô, trong mắt là sự yêu thương đau xót và ham muốn không ngừng.
Anh đặt nụ hôn dịu dàng lên đôi mắt đào hoa của cô, hôn từ gò má, xuống cằm rồi tới cổ. Tần Phỉ nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn dịu dàng mà lưu luyến kia. Cảm giác được sự trân trọng đó xuyên qua cơ thể, đập thẳng vào linh hồn.
“Hành Tri Chỉ, Hành, Tri, Chỉ…”
Hành Tri Chỉ tóm lấy cánh tay đang ngọ nguậy lung tung trước ngực mình. Sau khi phóng túng, rõ ràng cơ thể đã mệt nhừ nhưng hai người vẫn không hề buồn ngủ. Tần Phỉ hiếm khi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh nhưng cũng chỉ được mấy phút, ngón tay cô lại di chuyển đến ngực anh, quậy phá.
Tần Phỉ bị giữ chặt tay cũng không giãy giụa, ngược lại cô xòe bàn tay của anh ra, viết tên của anh lên trên: “Với cái tên này của anh, nếu như gặp người không phân biệt được tr, ch, chẳng phải giày vò chết người ta sao. Hành Tri Trỉ, Hành Chi Chỉ (*). Ha ha ha ha…” Tần Phỉ tự tìm niềm vui, một cái tên đàng hoàng coi như bị cô đùa hư rồi.
“Em phân biệt rõ là được.” Hành Tri Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chi Chỉ à…” Tần Phỉ cố ý trêu chọc anh, nhưng chưa đợi nhìn thấy phản ứng của anh, bản thân đã cười ngất ngây trước rồi, làm Hành Tri Chỉ khóc cười không xong, cuối cùng anh dứt khoát để mặc cô cười, đợi khi cô cười đã, cười mệt rồi, anh mời chậm rãi hỏi: “Còn cười không?”
“Không cười, không cười nữa. Em buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”
Anh hơi cong môi: “Muốn ngủ à?”
Tần Phỉ nheo mắt gật đầu, lùi ra khỏi lòng anh, điều chỉnh tư thế rồi ngủ. Nhưng nào ngờ, cô vừa chỉnh xong tư thế, cơ thể bỗng nhẹ tênh, lại bị kéo trở về lần nữa.
Cười đã rồi muốn ngủ? Làm gì có chuyện đó!
Trong phòng lại vang lên âm thanh mờ ám, vào thời khắc quan trọng, giọng nữ yểu điệu bỗng nhiên hét lớn: “Chi Chỉ à…”
Tiếng thở dồn dập của người đàn ông đột nhiên dừng lại, tiếng cười hơi khàn của người phụ nữ lại vang lên.
Hành Tri Chỉ mệt mỏi nằm trên người cô, anh tức giận nghĩ: Người xưa thật sự không lừa mình, chỉ có kẻ hèn hạ và phụ nữ là khó nuôi! Đặc biệt là kiểu người hèn hạ có thù tất báo như Tần Phỉ đây!
*
“Bác sĩ Hành, hạng mục quyên góp liên quan đến chữa trị tâm lý kia của anh làm đến đâu rồi?” Cà Phê cắn pizza hỏi.
Hành Tri Chỉ trộn đều salad, đưa cho Tần Phỉ xong mới trả lời: “Về cơ bản đã tạm ổn rồi, nhờ phúc của ông chủ Nhậm và chị Tần của cô, gần như đã đạt được số tiền dự trù trong dự định.”
“Vậy sao anh không báo đáp chị em thế?” Cà Phê cười hì hì trêu ghẹo.
Hành Tri Chỉ cũng cười, nghiêng đầu nhìn Tần Phỉ: “Em nói xem?”
Tần Phỉ không thèm ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Lấy thân báo đáp.”
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng nhai dưa leo của Tần Phỉ, Cà Phê và Hành Tri Chỉ đều đỏ bừng mặt. Tần Phỉ phì cười, trừng mắt nhìn Cà Phê, chất vấn: “Anh ấy đền đáp bằng thân mình, em đỏ mặt cái gì? Chẳng lẽ có người bảo em dùng thân báo đáp hả?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cà Phê giật mình đến mức làm rớt miếng pizza trong miệng xuống bàn, cả người đều hoảng hốt, cười gượng: “Làm gì có chuyện đó, ha ha. Em ăn no rồi, em về phòng đây, không thể về quá muộn, sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của biên kịch Trương.” Cô ấy vừa nói vừa chạy mất, quả thật như bỏ chạy trong hoảng loạn, rõ ràng đã nói cho Tần Phỉ biết sự chột dạ của cô ấy.
Tần Phỉ chớp mắt, hơi nghiêng đầu: “Uất Triết Thành về rồi?”
Hành Tri Chỉ gật đầu, không biết tại sao anh cũng chợt thấy chột dạ.
Tần Phỉ phì cười, trợn mắt đổi chủ đề: “Hạng mục tiến triển đến bước nào rồi?”
“Nghe nói hồ sơ người cần cứu trợ đã xây dựng sơ bộ rồi, bước tiếp theo chắc là chọn địa chỉ và nơi xây dựng trạm cứu trợ.”
“Nghe nói? Chắc là? Sao anh nói giống như người khác làm hạng mục này vậy.”
“Quả thực bây giờ là người khác đang làm, anh chỉ phụ trách công việc gây quỹ thời kỳ đầu mà thôi.” Hành Tri Chỉ giải thích: “Bây giờ công việc gây quỹ đã kết thúc, đợi anh hoàn thành bàn giao rõ ràng từng mục quyên góp cho người phụ trách mới là có thể rút lui được rồi.”
“Vậy tiếp theo anh muốn làm gì?”
“... Đợi ăn tết xong rồi tính.” Anh nói xong thì cười gượng, nhưng nào ngờ sự trốn tránh và che giấu này của mình thực sự nực cười trong mắt Tần Phỉ.
Cô bỏ dĩa ăn xuống, bỗng nhiên không còn muốn ăn gì nữa.
Hành Tri Chỉ muốn bù đắp gì đó, nhưng vừa há miệng ra, anh lại không nói được lời nào cả.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng khiến hai người đều khó chịu, Tần Phỉ buồn rầu vì bản thân quá để tâm, Hành Tri Chỉ thì phiền não vì không biết nên mở lời thế nào.
“Thực ra…”
“Anh không cần nói nữa, bản thân anh đã không có nghĩa vụ khai báo định hướng tương lai với em, chẳng qua là em tùy tiện hỏi một câu, anh không cần để ý.” Cô cười lên, mắt cong lại, không hề có chút miễn cưỡng nào.
Lần này, người không có ham muốn ăn uống trở thành anh rồi.
Hành Tri Chỉ dọn dẹp bàn ăn, Tần Phỉ đã nằm lên sofa đọc kịch bản. Cô vẫy tay gọi anh, nhét kịch bản vào trong tay anh: “Anh giúp em đối đáp lời thoại.”
“Đối đáp thế nào?”
“Có tô bút dạ đều là lời thoại của em, anh đọc những lời thoại khác là được rồi.” Tần Phỉ đổi tư thế, trực tiếp nằm lên đùi anh, nhắm mắt lại.
Hành Tri Chỉ cầm kịch bản, mới đầu anh còn nghiêm túc đọc lời thoại, nhưng sau khi nhìn lướt qua góc nghiêng khi nhắm mắt của cô, ánh mắt bèn không kìm được mà di chuyển xuống dưới, giọng nói trở nên máy móc: “Em là người phụ nữ đặc biệt nhất mà anh từng gặp, dũng cảm, quyết đoán, tốt bụng… Anh ăn nói vụng về, không biết nên nói như thế nào? Nói chung là anh cảm thấy em là người có thể kề vai sát cánh với anh.”
“Rất vui khi được trở thành chiến hữu với anh.”
“Anh không có ý đó… Anh, anh…”
“Anh yêu em.”
“Ừ.”
“Cảm ơn, nhưng thật xin lỗi.” Tần Phỉ ung dung đọc lời thoại, trong đầu lướt qua khung cảnh tiếp theo.
“Anh yêu em.”
Tần Phỉ mở mắt, cố gắng nhớ hết một lượt, hỏi một cách không chắc chắn: “Trong kịch bản hình như không có câu này thì phải?”
Hành Tri Chỉ nhìn cô, khom người hôn lên khóe môi cô: “Đúng là kịch bản của em không có nhưng kịch bản của anh có.” Vành tai của anh vẫn không kìm được mà đỏ lên, anh hơi xấu hổ, nói thêm lần nữa: “Anh yêu em.”
Tần Phỉ đang nằm nghiêng bèn trở người lại, nghiêm chỉnh nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, có dòng điện xẹt qua hệt như sao rơi. Cô không chắc đây có tính là rung động hay không, nhưng cảm giác kích động lúc này khiến cô không cách nào ngó lơ. Trong lòng có một giọng nói liên tục bảo cô thành thật, dũng cảm một chút.
Nếu chuông điện thoại của Hành Tri Chỉ không vang lên, câu nói “em cũng thích anh” gần như sắp thốt ra khỏi miệng rồi.
Tần Phỉ lại nhắm mắt, che đi tất cả cảm xúc và sự kích động. Cô nghe thấy tiếng thở phiền muộn của người đàn ông, khóe môi cô hơi nhếch lên, có chút vui mừng.
Hành Tri Chỉ nghe điện thoại, giọng nói của Hành Tri Túc truyền ra: “Em đang ở đâu thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao vậy?”
“Chị và anh rể em phải đi nước ngoài họp, hôm qua mẹ đi Vân Nam với đoàn du lịch Tịch Dương Hồng rồi.”
“Vậy Nha Nha phải làm sao?”
“Vậy nên chị mới gọi điện cho em. Nha Nha giao cho em đó, em chăm sóc tốt cho con bé, sáng sớm ngày mai chị và anh rể phải lên máy bay rồi.” Hành Tri Túc nói xong, căn bản không nghe anh có đồng ý hay không, trực tiếp tắt máy.
Hành Tri Chỉ cầm điện thoại, tiếng thở dài càng thêm phiền muộn. Anh ấm ức nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, hậm hực gọi cô: “Tần Tiểu Phỉ.”
“Gì thế?”
“Lẽ nào em không muốn nói gì sao?”
“Nói cái gì?” Tần Phỉ biết rõ còn hỏi.
Hành Tri Chỉ ấm ức phát khóc, anh chỉ tay lên mặt cô, nhưng vẫn không cam lòng mà bổ sung thêm một câu: “Có phải vừa nãy em cũng muốn nói thích anh không?” Anh lòng đầy thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cô.
Khóe môi của Tần Phỉ nhếch cao hơn, cánh môi hơi chuyển động, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Anh đoán xem.”
Làm người nào đó tức giận đến mức muốn ném điện thoại.
“Tần Tiểu Phỉ…” Giọng nói ấm ức như sắp khóc vậy.
Tần Phỉ không cách nào giả chết được, cô mở mắt nhìn dáng vẻ chu môi giống hệt con nít của anh, không biết nên khóc hay cười đây. Cô duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt anh, lúc cô đang suy nghĩ có nên nói vài câu dễ nghe để dỗ dành chú chó săn của mình hay không, thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lần này là điện thoại của Tần Phỉ.
“Em ngoan nha, chị đi nghe điện thoại, về sẽ dỗ em.” Cô trở người dậy, đi tới bàn ăn nhận điện thoại.
Hành Tri Chỉ còn đang hưng phấn vì cô nói muốn dỗ dành mình, đáng tiếc trong đầu anh còn chưa phác họa ra được khung cảnh tươi đẹp kia thì bị tiếng hét vui mừng ở hai bên điện thoại làm ngơ ngác.
“Á á á á… Em nói thật à? Anh Hoa sẽ đến làm vai diễn khách mời?”
“Thật đó, thật đó, đạo diễn vừa mới thông báo.”
“Á, điên rồi, điên mất rồi…”
“...”
Sau khi tiếng la điên cuồng kết thúc, vẻ mặt Tần Phỉ khó che đậy sự hưng phấn. Chuông cảnh báo của Hành Tri Chỉ vang lên, dè dặt dò hỏi: “Anh Hoa là ai?”
“Thiệu Diệp Hoa, ngôi sao võ thuật lợi hại nhất Trung Quốc. Anh ấy là thần tượng lúc nhỏ của em nhưng đáng tiếc là lúc em vào giới này thì anh Hoa đã nhận được giải thưởng Oscar trọn đời rồi, hầu như đều quay phim ở Hollywood. Không ngờ đạo diễn lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được anh ấy đến làm khách mời.” Tần Phỉ ôm mặt, vui sướng nhún chân: “Sao em có thể may mắn như thế chứ.”
Lần đầu tiên Hành Tri Chỉ nhìn thấy Tần Phỉ thể hiện cảm xúc ra ngoài như thế này, đáng tiếc tất cả cảm xúc đều là vì người đàn ông khác. Lồng ngực anh như có một tảng đá lớn đè lên. Anh chau mày hỏi: “Anh ta rất đẹp trai sao?”
“Đương nhiên.” Tần Phỉ nhìn anh, trưng ra biểu cảm sao anh có thể đặt câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Hành Tri Chỉ buồn bực, không suy nghĩ đã hỏi tiếp: “Còn đẹp trai hơn anh sao?”
Tần Phỉ ngẩn người một lát, nhưng cô nghiêm túc quan sát anh một phen. Ánh mặt trời sau buổi trưa đang chiếu vào qua lớp cửa kính, rọi lên ngũ quan tươi sáng của anh. Anh chỉ cần ngồi yên ở đó đã là một khung cảnh đẹp rồi.
“Hai người không thể nào so sánh được.” Cô cười nói.
Hành Tri Chỉ tức đến phồng mặt hệt như cá nóc, rõ ràng anh đã bị đả kích. Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cười xinh đẹp trước mắt, vắt óc suy nghĩ định đánh trả một lần, nhưng đáng tiếc cho đến cuối cùng anh phát hiện, ngoại trừ niềm yêu thích tràn đầy của mình ra, thì không còn gì có thể đánh trả được nữa. Anh nói bất chấp: “Anh thích em, còn anh ta thì không thích em đâu.”
Nói xong, hai người đều ngẩn ra. Một lát sau, vành tai anh đỏ bừng, cô ôm bụng, cười toét miệng.
Rất lâu sau, trong phòng mới vang lên giọng nữ trộn lẫn tiếng cười: “Đồ ngốc, sao anh có thể ngốc đến đáng yêu như thế.”
Tiếp sau đó, là sự oán trách của người đàn ông xấu hổ: “Em không được cười nữa.”
Rất nhiều năm sau, khi hai người họ nhớ lại cảnh này, mới bừng tỉnh: Hóa ra dáng vẻ bắt đầu của tình yêu chính là khoảnh khắc bạn phát hiện người kia thật đáng yêu.