Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 23: Ngoại trừ cậu thì chẳng còn ai khác (3)




Ba chữ “tôi không mù” này lại xuất hiện trên Weibo của Tần Phỉ, bỗng chốc dấy lên một trận sóng lớn. Sự việc “người thứ ba” lần trước, suốt quá trình cô chỉ trả lời ba chữ này, mà ba chữ này cũng gần như trở thành danh từ đại diện cho hình tượng người phụ nữ bá đạo của Tần Phỉ.

Trong tiếng mắng chửi từ một phía đã bắt đầu xuất hiện tiếng ủng hộ cho Tần Phỉ.

“Ngồi đợi vả mặt.”

“Bá đạo lắm, chị của em.”

“...”

Người hâm mộ của Tăng Tư Doãn cũng không còn một mực mắng chửi nữa, bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của tấm ảnh.

“Không mù, không mù, có đôi chân dài, ai còn muốn chân ngắn nữa chứ.”

“Ngồi đợi sự thật.”

“...”

Hành Tri Chỉ lướt Weibo, càng lướt thì mày càng nhíu chặt, khi anh ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ không chút hình tượng nào đang gặm chân gà trên ghế sofa, ánh mắt vô cùng tủi hờn.

Tần Phỉ cảm nhận được ánh mắt của anh, rất hào phóng đưa chân gà mình đã gặm mất thịt bên trong đưa cho anh: “Muốn ăn không?”

Ánh mắt tủi hờn của Hành Tri Chỉ khựng lại, chưa động não đã nhận lấy chân gà mất thịt kia. Tần Phỉ cười giống như được hời, cầm lấy chân gà mới, rồi lại cắn thịt bên trong, cả người đầy vẻ con nít.

Hai người gặm xong một hộp chân gà, Weibo của Tăng Tư Doãn có động thái mới. Cậu ấy cũng chia sẻ Weibo bóc phốt, đồng thời còn tag Tần Phỉ, nghịch ngợm chất vấn: Sao chị có thể yêu người khác sau lưng em. Phía sau còn kèm theo một chuỗi meme tan nát con tim.

Người hâm mộ hoàn toàn sôi sục, để lại bình luận dưới Weibo của cậu ấy: Tôi không mù.

Sức nóng của chủ đề lại cao hơn, nhưng rất nhanh Weibo chính thức của đoàn làm phim “Chước Thành” đã đăng bài tuyên truyền, ảnh hôn rõ nét và ảnh bìa xác định tạo hình của các diễn viên được đăng lên cùng lúc, đồng thời gửi lời xin lỗi đến người hâm mộ phim ảnh về việc để lộ ảnh đóng phim, nói rõ đoàn làm phim sẽ truy cứu trách nhiệm với người bóc phốt.

Diễn viên và nhân viên trong đoàn lần lượt chia sẻ, Weibo của Lạc Tiểu Tiểu chia sẻ kèm theo caption: Các thuyền CP tránh ra, tôi với Tần Phỉ mới là chân ái. Bài này vừa đăng lên, lập tức lệch chủ đề, chuyện này cũng coi như đã êm đềm hoàn toàn.

Trước sau chưa tới ba ngày, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thật hư mọi chuyện như thế nào. Đây không phải lần đầu tiên Tần Phỉ bị dính vào, ắt hẳn cũng không phải lần cuối cùng. Trong giới này, có được vinh quang và tiếng vỗ tay mà người khác không có được, nhưng cũng có khó khăn và khổ cực mà người ngoài không biết được.

Trước lúc đó, Hành Tri Chỉ chỉ đứng nhìn từ xa. Mà lần này, anh cũng coi như đích thân trải nghiệm rồi. Ngoại trừ lo lắng ra, anh càng đau lòng hơn.

Dưới ánh mắt ngày càng dịu dàng của anh, Tần Phỉ vứt chân gà, cắn một cái lên môi anh: “Sao lại nhìn em như vậy?”

“Em đẹp.” Hành Tri Chỉ buột miệng, nói xong thì vành tai lại đỏ lên.

“Nói sự thật không cần xấu hổ.” Tần Phỉ cười ha ha, cong ngón tay trêu đùa tai anh, sụn trên vành tai của anh vô cùng mềm mại: “Hóa ra là người đàn ông sợ vợ.”

Hành Tri Chỉ vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, anh kéo tay cô xuống, muốn có chút khí thế mà trừng mắt với cô một cái nhưng khi va phải đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ kia, anh làm gì còn tâm tư trừng mắt nữa, chỉ hận không thể ôm cô vào trong lòng. Đàn ông sợ vợ thì sợ vợ vậy, anh buồn phiền suy nghĩ, rồi kéo người nằm nghiêng trên sofa, ngửa đầu hôn lên. Trong lúc hôn, anh không cam tâm mà thì thầm một tiếng: “Em thật đúng là một yêu tinh quyến rũ người khác mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đổi lại là một tràng tiếng cười hệt như chuông rung.

Hai người ngọt ngào trong phòng suốt một ngày, đợi đến khi trời tối mới ngụy trang, ra ngoài tìm đồ ăn. Tần Phỉ đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang và khoác một chiếc áo khoác rộng. Hành Tri Chi nói buổi đêm gió lạnh, lại bắt cô quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ nữa. Hai người ăn mặc xong, bèn ra khỏi khách sạn. Hai người chuyên tìm những con hẻm nhỏ của khu phim trường, rẽ năm rẽ bảy đi vào một quán đồ nướng kinh doanh hai mươi bốn giờ. Nhân viên phục vụ đứng trước cửa đón khách dường như biết Tần Phỉ, chưa đợi cô đi tới trước cửa tiệm đã đẩy chiếc xe ba gác chặn ở đầu hẻm bên cạnh quán ra, để hai người đi vào căn phòng phía sau trong con hẻm.

Nhưng nào ngờ, người vừa đi vào đã nghe thấy tiếng giễu cợt: “Ái chà, đây không phải chân ái của em sao?”

Đã có hai người ngồi trong phòng, chính là Lạc Tiểu Tiểu và Lưu Diễn Trạch.

Bởi vì bài đăng trên Weibo kia của Lạc Tiểu Tiểu nên Lưu Diễn Trạch ghen rất lâu. Người chồng chính hiệu như anh ấy còn chưa được công khai gọi chân ái nữa, không ngờ lại bị một người phụ nữ giành trước. Anh ấy càng nghĩ càng giận, đúng lúc đang trong kỳ nghỉ nên anh ấy trực tiếp chạy tới đoàn làm phim, vừa hay mượn chuyện để bám lấy vợ.

Câu nói “chân ái” này thật là chua quá.

Lạc Tiểu Tiểu im lặng trợn mắt, Tần Phỉ căn bản không quan tâm, cũng không cần mời đã kéo Hành Tri Chỉ ngồi đối diện hai người họ. Trên lò than đơn giản chất không ít xiên thịt, phần lớn đều là Tần Phỉ thích ăn. Cô càng không khách sáo, bắt đầu ăn thả ga.

“Cô nhìn cô xem, nào giống người mẫu nổi tiếng cơ chứ?”

“Pháp luật không quy định người mẫu nổi tiếng thì không thể ăn xiên que.” Tần Phỉ nói xong, khịt mũi một cái, bỏ xiên thịt xuống, bóc hai tép tỏi làm gia vị. Đừng nói Lưu Diễn Trạch kêu la nói không chịu nổi sự thô lỗ của cô, ngay cả Hành Tri Chỉ trước giờ sợ cay cũng nuốt nước bọt theo.

Tần Phỉ thấy dáng vẻ bị giật mình kia của Hành Tri Chỉ, trực tiếp nhét nửa tép tỏi còn lại trong tay vào miệng anh: “Anh cũng ăn một tép đi, mất công lúc hôn lại chê miệng em hôi.”

Hành Tri Chỉ ngậm tép tỏi, đang lúc không biết nên nuốt hay nhổ thì bị câu nói này của cô làm ngạc nhiên, suýt nữa thì bị nghẹn chết. Anh ho liên tục rồi nuốt nó xuống, mặt và cổ đều ho đến đỏ bừng. Anh thầm nghĩ e rằng cả đời này mình không cách nào thích ứng được với mấy câu nói đùa đột ngột của cô rồi.

Lạc Tiểu Tiểu ăn “cơm chó” của hai người rất vui vẻ, nhưng không ngờ người bên cạnh đột nhiên đút thức ăn, cô ấy há miệng theo bản năng, sau khi nhai thì cảm thấy mùi lạ khắp khoang miệng. Cô ấy nhăn mày nhìn Lưu Diễn Trạch, Lưu Diễn Trạch cười rất kỳ quái: “Để em bổ dưỡng hông, mất công tối nay chê anh bồi bổ quá nhiều, không có thể lực ứng phó.”

Lúc này, người đỏ từ mặt đến cổ trở thành ảnh hậu Lạc.

Nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu xấu hổ đánh tay của Lưu Diễn Trạch rồi bị anh ấy thân mật ôm vào lòng, Hành Tri Chỉ đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Đồ ngốc, nghĩ gì thế?” Bỗng nhiên Tần Phỉ để cằm lên vai anh, Hành Tri Chỉ nghiêng đầu, vừa hay đôi môi lướt qua môi cô. Chưa đợi anh phản ứng lại, cánh môi đã bị hôn chụt một cái thật mạnh, cảm giác tê tê hệt như có dòng điện chạy qua.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy nụ hôn vị tỏi lại ngọt ngào như thế.

“Này này, hai người coi bọn tôi là người chết à?” Lạc Tiểu Tiểu lớn tiếng trách móc.

Tần Phỉ nghiêng đầu, nheo mắt cười: “Bọn tôi đâu có cản hai người, hai người cũng có thể hôn nhau mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lạc Tiểu Tiểu và Lưu Diễn Trạch đều che mặt, hai người đồng thanh hét lớn: “Tần Phỉ, da mặt của cô có thể dày thêm nữa được không?”

“Thật chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô cả!”

“Hôm nay sẽ để hai người mở rộng tầm mắt một chút.” Tần Phỉ không tức giận cũng không xấu hổ, càng nhìn đồ ngốc đỏ bừng mặt bên cạnh cô, cô càng cảm thấy anh đáng yêu.

Hành Tri Chỉ đã bất lực rồi, anh sờ gò má nóng bừng của mình, khóe miệng co giật, lên tiếng: “Anh đi tìm nhân viên phục vụ gọi thêm ít thức ăn.” Nói xong, anh liền bỏ chạy.

“Tần Phỉ, không có cái kiểu bắt nạt người thật thà như cô đâu đấy. Cô nhìn đi, cô chọc bác sĩ Hành đến mức sắp không biết giấu mình đi đâu rồi kìa.” Tuy rằng Lưu Diễn Trạch bênh vực Hành Tri Chỉ nhưng khóe môi vẫn cong lên, rõ ràng là đang nhịn cười.

“Thôi đi, bớt giả vờ tốt bụng ở đây. Anh hiểu cái gì, đó gọi là sở thích của bọn tôi.” Tần Phỉ đảo mắt.

“Còn sở thích nữa, tôi thấy đó là thú vui xấu xa của cô thì có.” Lạc Tiểu Tiểu cũng bóc phốt theo, Tần Phỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không thanh minh nữa. Cô nhìn đồ ngốc kia mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống đất, tâm trạng của cô trở nên vô cùng vui sướng. Quả thật là thú vui xấu xa của cô rồi.

Hiếm khi bốn người tụ tập cùng nhau, nên nói nói cười cười, trêu đùa lẫn nhau, một bữa thịt nướng ăn khoảng hai tiếng đồng hồ. Lúc ngồi ăn không cảm thấy gì, ăn xong đứng dậy thì hai nữ minh tinh đều ôm bụng kêu oai oái.

“Tiêu rồi, ăn nhiều quá rồi.”

“Sao bụng dưới lại nhô lên rồi? Á á á á, điên mất.”

Hai người không kìm được mà vừa kêu vừa la, cuối cùng đều đẩy hết trách nhiệm lên hai người đàn ông: “Tại sao ban nãy hai người không nhắc nhở bọn em ăn ít một chút?”

Hành Tri Chỉ: …

Lưu Diễn Trạch: …

Tần Phỉ và Lạc Tiểu Tiểu thấy hai người họ không nói gì thì càng thêm tức giận, hất tay, đồng thanh nói: “Cần hai người có tác dụng gì!”

Hai người đàn ông vô cùng ngơ ngác.

Giây trước hai cặp còn thân mật, giây sau đã “cần hai người có tác dụng gì”.

Phụ nữ à, sao có thể trở mặt nhanh như thế!

*

Khi trở về khách sạn, Tần Phỉ cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ, nằm xuống đất, bắt đầu gập bụng, hô khẩu hiệu “thịt tối nay ăn, tối nay phải giảm hết”. Hành Tri Chỉ dở khóc dở cười, khi anh tắm rửa xong thấy cô đổi thành hít đất, bỗng dưng dấy lên cảm giác áy náy nói không rõ.

“Anh vận động chung với em.” Hành Tri Chỉ hất mái tóc ướt, cũng nằm xuống đất.

Nhưng Tần Phỉ xìu mặt nằm sấp xuống, nghiêng đầu nhìn anh hít đất lên xuống không ngừng, khóe mắt cô nhếch lên, cong ngón tay di chuyển trên lưng anh: “Hay là chúng ta đổi cách vận động đi?”

Mặt Hành Tri Chỉ lại đỏ lên ngay lập tức.

Anh lén nhìn cô, rồi gật đầu hệt như cô vợ nhỏ.

Tần Phỉ muốn bật cười, cô cố gắng kìm nén, đứng dậy. Hành Tri Chỉ cũng đứng dậy theo cô, nhìn cô chằm chằm, đưa tay từ từ ôm lấy eo cô, cơ thể cũng ghé sát tới, anh nhỏ giọng thì thầm: “Tần Tiểu Phỉ… Á…”

Bỗng nhiên cổ tay anh bị bóp lại, cơ thể bị lật ngược lại. Đợi khi anh phản ứng lại, người đã nằm trên lưng Tần Phỉ rồi, bên tai truyền đến tiếng cười bỡn cợt đầy quen thuộc.

“Đồ ngốc, anh nghĩ gì thế hả? Vận động mà em nói là như vậy nè.” Cô cõng Hành Tri Chỉ trên lưng, chậm rãi đứng lên ngồi xuống.

Lúc này, Hành Tri Chỉ thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống.