Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 99: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn




Cô gái giúp anh chỉnh giường để anh có thể ngồi lên. Nhìn lại cô gái lần nữa, một cô gái xinh một cách tự nhiên mà không có một chút trang điểm nào. Trang phục lại càng giản dị với áo hoodie và quần jean.

Bát Vĩ lên tiếng:

- Cô là ai vậy? Sao tôi lại ở đây?

Cô gái đáp, thái độ khá lạnh nhạt:

- Tôi thấy anh bị ngất trên đường nên đưa vào viện. Anh đã hôn mê cả đêm qua đấy.

Ký ức của Bát Vĩ cũng bắt đầu hồi lại, anh gật đầu rồi lại hỏi:

- Cô đã ở bên tôi cả đêm qua sao?

- Không tôi thì ai.

Cô vừa nói vừa đưa chai nước đã mở sẵn nắp cho Bát Vĩ. Nhìn cái vẻ dửng dưng của cô gái trẻ chẳng hiểu sao Bát Vĩ lại cảm thấy rất gần gũi. Ít nhất cô ấy không giả tạo như những cô gái khác mỗi lần nhìn thấy anh. Bát Vĩ cầm lấy chai nước uống một ngụm rồi nói:

- Cô tên gì? Tôi sẽ trả ơn cô hậu hĩnh.

Cô gái quay người, khoác túi xách trên nóc tủ đầu giường lên vai và đáp:

- Tôi giúp anh không phải để đòi tiền. Tỉnh rồi thì tự lo cho mình đi, anh giàu mà.

Nói xong thì cô gái rời đi, sự mạnh mẽ có phần ngang bướng của cô gái làm Bát Vĩ vô thức bật cười. Sự kiêu kỳ của cô ấy làm anh nhớ đến một người.

***

Trong phòng bệnh của Huy Vũ. Anh ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt đã trông tốt hơn nhiều so với lúc trước. Nhưng cơ thể vẫn rất yếu, không thể nào đi lại được. Anh đưa tay lên xoa thái dương còn Minh Trang thì đứng bên cạnh khóc lóc:

- Anh à! Có phải gia đình anh lại nói xấu về em không? Anh không tin em sao? Từ khi anh bị t.ai n.ạn, gia đình anh luôn tìm cách làm khó em. Thậm chí còn cấm em không được đến gặp anh. Em mỗi ngày đều phải lén lút đến đây để gặp anh, anh có biết không?

Huy Vũ lúc này mới bật cười đau đớn, anh nhìn Minh Trang với ánh mắt oán giận:

- Trang à! Em còn định diễn kịch đến bao giờ nữa đây?

Minh Trang hơi sửng sốt, nhưng cô ta vẫn cứng đầu hỏi:

- Anh… anh nói vậy là có ý gì?

Huy Vũ lấy điện thoại gọi cho ai đó. Ánh nhìn đầy trách móc vẫn phủ lên người con gái mà anh đã dành tất cả yêu thương để chiều chuộng và che chở. Anh đã nghe tất cả mọi chuyện từ mẹ, anh đã chờ một lời thú nhận và xin lỗi chân thành từ người anh đã từng yêu. Nhưng ngược lại với những gì anh mong cầu, cô ta trơ trẽn đến đáng sợ.

Minh Trang đang đứng bối rối thì cửa phòng mở ra, y tá phụ trách của Huy Vũ bước vào làm cho Minh Trang khá căng thẳng. Tuy nhiên cô ta đã mua chuộc y tá bằng tiền nên chắc mẩm mình sẽ không bị phản bội.

Cô y tá đến gần Huy Vũ:

- Dạ anh cần gì?

- Cô lấy thứ đó ra đây.

- Vâng. Cô y tá gật đầu rồi lén nhìn qua Minh Trang một cái. Ánh mắt Minh Trang tóe lên tia lửa thù, hận không thể lao đến xé xác người đối diện. Mọi biểu cảm của Minh Trang đều không qua được mắt Huy Vũ, càng nhìn cô ta anh càng cảm thấy đau lòng. Anh lại nhớ về những lời mà Khánh Đan từng nói với mình:

- Anh có biết Minh Trang là kẻ thế nào không? Anh có biết người con gái mà tôi từng kể, người con gái ngang nhiên cướp bạn trai của tôi, lúc nào cũng hơn thua với tôi, lúc nào cũng tìm cách làm khó tôi là ai không? Là Minh Trang, người con gái hiền lành nhu mì đạo đức mà anh đang một lòng một dạ bảo vệ đó.

Anh đã quá tin tưởng Minh Trang để rồi giờ đây bị chính cô ta phản bội. Còn người thương anh, hết lần này đến lần khác vì anh mà làm bao nhiêu chuyện thì anh lại chưa một ngày cho cô ấy hạnh phúc.

Cô y tá lấy trong tủ đầu giường ra túi giấy đưa cho Huy Vũ. Mặt Minh Trang lúc này đã ngắn lại, cô ta sợ hãi, lắp bắp nói:

- Anh… anh à…

Huy Vũ nhếch môi cười, anh cầm túi giấy còn chứa nguyên vẹn số tiền mà Minh Trang đã đưa cho y tá ném về phía cô ta:

- Em có biết anh đã thương yêu em nhiều thế nào không Trang? Tại sao em có thể tồi tệ đến mức này?

Minh Trang xoay mặt né tránh chiếc túi giấy, nhưng nó chỉ đủ lực để rơi xuống mũi giày của cô. Minh Trang câm lặng không nói thêm được lời nào. Còn niềm tin yêu trong Huy Vũ dành cho cô ta đã hoàn toàn nát vụn. Huy Vũ tiếp tục nói:

- Em đi đi. Đi trước khi anh phải cho người đuổi em. Đừng để anh nhìn thấy em lần nào nữa.

- Anh à! Hãy tha thứ cho em. Em thật sự yêu anh mà.

Huy Vũ hét lên:

- Im đi! Cút đi!

Anh như phát điên vò lấy đầu mình, khiến cho cô y tá và cả Minh Trang đều khiếp đảm. Cô y tá giữ lấy hai tay Huy Vũ, ngăn không để anh tự làm đau mình. Cô y tá nói với Minh Trang:

- Cô mau đi đi. Đừng làm bệnh nhân kích động nữa.

Minh Trang không còn cách nào khác, đành nhặt lấy túi giấy rồi rời đi trong nước mắt.

***

Vì lục đục nội bộ mà cổ phiếu của công ty Trần Cao sụt giảm nghiêm trọng. Quyền tổng giám đốc cứ liên tục bị thay đổi làm cho bộ máy lãnh đạo rối như canh hẹ. Cũng may Trần Cao còn có Hoàng Gia Minh, HM và SAV chống lưng nên tình hình còn tương đối ổn định.

Hai cha con Bát Vĩ không đạt được ý nguyện vì bà Ánh Tuyết dù có ch.ết cũng không chịu để Bát Vĩ lên nắm quyền lần nữa. Cả ngày hai vợ chồng ông Bát Vĩ chỉ biết ngồi nhà thở dài rồi lại nghiến răng nghiến lợi căm tức khi nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ từ bên biệt thự chính.

Con trai họ, Bát Vĩ thì đã rời khỏi gia đình cả hai tháng nay vì không muốn nhìn mặt ba mẹ.

Ngày hôm đó bỗng dưng xe công an đến biệt phủ Trần Cao khiến cho bà Ánh Tuyết vô cùng lo lắng. Bà còn tưởng họ đưa tin dữ về người con dâu đã mất tích nửa năm của bản thân, nhưng không phải.

- Tôi đến tìm ông Lê Diệp Hoạt.

Và rồi sau đó. Ông Diệp Hoạt không rõ vì gì mà bị còng tay đưa đi khỏi Trần Cao một cách nhanh chóng.

Bát Vĩ lúc này đang đi chợ về, trên tay còn xách đủ thứ rau củ quả, nét mặt vui vẻ rạng ngời. Anh bước nhanh về khu nhà cổ, nơi có những ngôi nhà đã rất cũ, xây dựng vài chục năm trước. Anh cũng không khoác lên mình com-lê, hàng hiệu mà giản dị với áo phông quần jean. Nhìn anh giản dị nhưng lại trông rất vui vẻ, trong đời, anh chưa từng vui vẻ đến vậy.

Nhưng khi anh vừa chạm tay vào cánh cổng thì xe cảnh sát đã tiến tới. Bát Vĩ lạnh sống lưng, gương mặt đã không còn nét vui nào. Anh để lại túi đồ ngay ngắn trên bàn trong căn nhà nhỏ rồi lên xe cùng các chiến sĩ cảnh sát.

***

Tại phiên tòa xử án của hai bị cáo Lê Diệp Hoạt và Lê Bát Vĩ với tội cố ý gi.ết người.

Bên nguyên đơn chính là bà Ánh Tuyết. Phía dưới dự khán là Huy Vũ đang ngồi xe lăn, ngồi bên cạnh còn có cả Song Luân.

Luật sư bên nguyên đơn tuyên bố:

- Chúng tôi kiện ông Lê Diệp Hoạt với tội danh cố ý giết người. Ông đã lên kế hoạch ám sát ông Trần Cao Huy Hoàng. Vụ tai nạn hơn hai mươi năm trước của ông Huy Hoàng không phải là vô tình. Chính ông Lê Diệp Hoạt đã cho người động chạm vào động cơ của chiếc xe ô tô, khiến cho nó mất thắng và khiến cho ông Trần Cao Huy Hoàng phải bỏ mạng.

Bà Ánh Tuyết nghe đến đây thì cả người lạnh đi. Bà không ngờ người anh em mà chồng mình coi thân như anh em ruột lại có thể tàn ác đến vậy. Bấy lâu nay bà đã sống cùng kẻ đã gi.ết chồng mình vậy mà không biết.

Luật sư tiếp tục tuyên bố:

- Bên cạnh đó chúng tôi cũng kiện ông Lê Bát Vĩ với tội danh tương tự. Ông Lê Bát Vĩ đã gián tiếp cử người gây ra hai vụ tai nạn cho ông Trần Cao Huy Vũ và bà Lê Khánh Đan.

Bát Vĩ đón nhận lời cáo buộc rất bình thản, chỉ có ba anh là như nổi điên, ông ta đứng dậy đập bàn:

- Thật vô lý, các người đang ngậm máu phun người. Chắc chắn là bà Tuyết đã cố tình hãm hại chúng tôi hòng chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Trần Cao về tay.

Thẩm phán gõ búa:

- Đề nghị bị cáo bình tĩnh. Chỉ được phát biểu khi đến lượt.

Luật sư của nguyên đơn nhìn ông Diệp Hoạt cười nói:

- Ông muốn nhân chứng? Chúng tôi có nhân chứng.