Bà Ánh Tuyết vừa tức, vừa thẹn với ông bà thông gia liền ra lệnh cho trợ lý:
- Mau gọi bảo vệ kéo cô ta ra khỏi đây ngay!
Trợ lý gật đầu vâng lệnh rồi quay bước rời đi. Minh Trang lập tức quỳ xuống chắp tay cầu xin:
- Cô ơi! Con xin cô. Cô đừng ngăn cản con và anh Vũ nữa. Chúng con thật lòng yêu thương nhau.
Bà Ánh Tuyết nghiến răng đáp:
- Sao lại có loại người trơ trẽn như cô. Mau cút cho khuất mắt tôi trước khi tôi nổi điên.
Nói xong thì bảo vệ cũng chạy vào, hai người hai bên xốc nách cô ta rời đi. Minh Trang nhìn Huy Vũ đang nằm trên giường, ánh mắt trân trối:
- Anh à! Đừng bỏ em. Anh ơi!
Rác đã được dọn khỏi phòng bệnh. Lúc này bà Ánh Tuyết mới tiến sát gần chỗ của con trai. Anh yếu ớt nắm lấy tay mẹ và thều thào:
- Đan… Đan…
Tất cả mọi người trong phòng đều nghẹn lòng khi anh nhắc tên cô. Bà Ánh Tuyết ra hiệu cho bảo mẫu đưa Đan Thanh đến gần Huy Vũ. Ánh mắt mờ đục của anh trở nên tươi sáng hơn khi nhìn thấy Đan Thanh. Con bé đến chỗ lạ, mặt mũi ngơ ngác và căng thẳng. Đan Thanh được đặt gần tay của Huy Vũ, con bé hơi sợ liền dang tay về phía bà Ánh Tuyết mà kêu:
- bà, bà.
Huy Vũ run môi bật khóc, anh nhìn mẹ như muốn hỏi gì đó. Bà Ánh Tuyết bế con bé trên đùi, nhìn anh và nói:
- Đúng rồi. Con bé là con của con và Đan.
Bà đưa bàn tay nhỏ của Đan Thanh đặt vào tay Huy Vũ, nhỏ nhẹ nói với con bé:
- Đan Thanh à! Đây là ba của con. Mau gọi ba con đi.
Con bé hết nhìn Huy Vũ lại nhìn bà nội. Nó chưa kịp tiếp nhận, chỉ cảm thấy trong bệnh viện rất khó chịu. Nó xoay người ôm rịt lấy bà nội, dụi mặt vào ngực bà.
Ông bà Lê Sâm nhìn thấy cảnh này cũng mềm lòng. Thật sự gia đình Trần Cao rất yêu thương Đan Thanh. Chỉ là có quá nhiều điều bất hạnh xảy đến cùng một lúc nên họ không thể nào trở tay kịp.
Huy Vũ cần kiểm tra và điều trị phục hồi sau chấn thương nên vẫn phải ở bệnh viện. Tất cả mọi người lại cùng nhau trở về biệt phủ Trần Cao. Lúc này ông bà Lê Sâm đã không còn gay gắt như ban đầu nữa.
Bà Ánh Tuyết nói:
- Anh chị sui hãy ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày chơi cùng Đan Thanh. Còn việc đưa Đan Thanh đi có thể nghĩ lại không ạ? Huy Vũ chỉ vừa tỉnh lại, Đan Thanh cũng cần nhận mặt ba nó nữa. Mong anh chị thương Huy Vũ, đừng để ba con nó bị chia cắt nữa có được không ạ?
Ông bà Lê Sâm im lặng không đáp. Nhưng nhìn thái độ ôn hòa của ông bà cũng có thể đoán được câu trả lời rồi.
***
Tại phòng ăn của nhà ông Diệp Hoạt. Nghe tin Huy Vũ tỉnh lại ba người nhà họ lại như ngồi trên đống lửa. Ông Diệp Hoạt thì đi đi lại lại, Bát Vĩ thì ngồi ôm đầu, bà Thiên Bình thì thở dài lên thở dài xuống. Ông Diệp Hoạt chỉ tay chì chiết con trai:
- Cũng tại mày hết. Đã bảo làm cái gì cũng phải cho gọn gàng gốc rễ. Chỉ được cái yếu nhược, chẳng được tích sự gì. Bây giờ thì thế nào đây, mới ngồi chưa ấm chỗ đã sắp bị nhà bên đó đuổi đi lần nữa rồi. Thật là nhục hơn con chó.
Bát Vĩ dường như hết sức chịu đựng, đứng bật dậy đập bàn nói lớn:
- Vậy ba còn muốn con làm thế nào nữa đây? Đến khi nào thì con mới hết là công cụ của ba đây? Con đã trở thành như thế này, tay con đã không còn chỗ nào sạch sẽ nữa rồi, ba còn muốn con phải thế nào nữa mới chịu dừng lại đây?
- Mày…
Bà Thiên Bình đứng lên cản lại việc ông Diệp Hoạt định đánh con trai, bà mắng Bát Vĩ:
- Con đang nói cái gì vậy hả? Ba mẹ làm tất cả những điều này chẳng phải là vì con hay sao?
Bát Vĩ cười khinh:
- Vì con? Thật sự là vì con hay vì tham vọng của hai người. Con mất tất cả rồi, tất cả. Bây giờ con thật sự không nhấc nổi tay chân nữa, con ghê tởm bản thân, chỉ muốn có thể nhắm mắt mà kết thúc tất cả thôi.
Bốp!
Một cái bay thẳng vào mặt Bát Vĩ. Bà Thiên Bình run lên giận dữ:
- Con có biết mình đang nói điều ngu xuẩn gì không thế? Đừng có nói lời dư thừa nữa. Khi Huy Vũ nó còn chưa về, mau xử lý gọn ghẽ đi.
Bát Vĩ đã khóc, nước mắt mặt đắng lăn xuống má, anh ta nhìn ba mẹ đầy oán hận:
- Hai người thật sự quá tàn nhẫn.
Nói xong anh quay lưng đi, tự mình lái xe rời khỏi biệt phủ.
***
Bát Vĩ uống rất nhiều, say đến mức không biết bản thân đang làm gì. Anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lảo đảo bước đi. Anh ta va phải một tên côn đồ trong quán bar ngã sóng soài dưới đất. Tên côn đồ nhìn Bát Vĩ chằm chằm, chờ đợi một lời xin lỗi, nhưng không, Bát Vĩ cười nửa miệng, đứng lên nắm lấy cổ tên côn đồ:
- Mày đi không biết nhìn đường à?
Tên côn đồ vẫn còn tỉnh táo, tuy nhiên nhìn thấy thái độ xấc xược của Bát Vĩ lại không vừa mắt nổi. Hắn túm ngược lại cổ áo Bát Vĩ:
- Thằng chó này! Mày chán sống rồi đúng không?
Đám đông đang nhún nhảy theo điệu nhạc, nhìn thấy có xích mích thì liền dừng lại, đứng dạt sang hai bên đề phòng bị vạ lây.
Bát Vĩ không hề sợ, anh ta vẫn cười cợt khinh thường:
- Đúng! Bố mày chán sống. Mày giỏi làm được gì bố mày thì làm đi.
Dứt câu anh ta đã tương nguyên cái đầu vào mũi tên côn đồ làm hắn phải buông cổ anh ta ra mà ôm lấy cái mũi đầy Má.u. Sau đó hai tên đàn ông lao vào ẩu đả. Nhưng tiếc rằng Bát Vĩ vừa quá say lại vừa đi có một mình nên sau khi đấm đối thủ được vài cái thì đã bị dần ngược trở lại. Anh ta chỉ có thể nằm co quắp dưới đất, ôm đầu cố thủ.
Sau khi bọn chúng đánh anh ta thành bã rồi thì ném ra ngoài đường. Bát Vĩ không cảm thấy đau, anh ta chỉ cười, cười mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
***
Một buổi chiều mát mẻ trên đồi cỏ xanh mướt mắt. Từng làn gió nhẹ lướt qua da thịt, thổi tung mái tóc đen bồng bềnh thả xõa bên vai của một cô gái. Từ xa, Bát Vĩ thấy được bóng lưng nhỏ bé hiền lành lại càng cảm thấy xuyến xao. Anh vội vàng chạy đến chỗ cô gái, ánh mắt rưng rưng. Nhưng càng tiến đến gần anh lại càng sợ hãi không dám bước thêm, cuối cùng dừng lại cách cô gái chừng mười bước chân. Chiếc váy màu trắng dài ngang gối phập phồng theo từng đợt gió lay, những hạt hoa nương theo gió bay lên không trung như những giọt nắng kết tinh thành hình lơ lửng xung quanh cô gái.
Khi Bát Vĩ còn chưa thể mở lời thì cô gái đã quay người lại nhìn anh. Nụ cười xinh đẹp của cô ấy còn ấm áp hơn cả những tia nắng, mọi cảnh vật xung quanh không đẹp bằng cô gái trước mắt anh. Cô gái cất lời:
- Anh Vĩ! Anh có hạnh phúc không? Em đi rồi, anh có hạnh phúc không?
Bát Vĩ bật khóc, lần này anh khóc thành tiếng, không một chút giấu giếm. Bát Vĩ lắc đầu:
- Không, anh không hạnh phúc, chẳng hạnh phúc chút nào. Anh xin lỗi, xin lỗi em.
- Tại sao anh lại khóc? Chẳng phải anh sắp có được tất cả rồi hay sao? Kết quả của ngày hôm nay chẳng phải là điều anh luôn mong muốn sao?
Bát Vĩ cúi đầu đáp:
- Đúng vậy, anh đã làm mọi thứ để có được như ngày hôm nay. Nhưng em lại là điều khiến anh nuối tiếc nhất. Nếu có tất cả mà không có em, thì cuộc đời anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
- Nhưng anh đã chọn lựa rồi. Anh đã chọn đánh mất em.
Cô gái nghẹn ngào bật khóc, Bát Vĩ ngẩng mặt lên nhìn, thấy cô khóc, anh không thể nào chịu nổi. Anh muốn tiến lên an ủi cô nhưng cô lại lùi xa anh hơn.
- Đan, Đan à…
- Em rất thất vọng về anh. Bát Vĩ, anh đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
- Không, Đan à… em đừng đi.
Đan lắc đầu, nước mắt lã chã rơi cô lùi bước, bóng tối kéo đến và nuốt chửng tất cả rồi Đan tan đi thành những lân tinh lấp lánh, ngay trước mặt Bát Vĩ mà anh không biết làm gì hơn là gào thét tên cô:
- Không! Đan à.
Có người chộp lấy vai anh mà lay mạnh:
- Anh có sao không?
Bát Vĩ mở trừng mắt, trước mặt anh là một thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp. Cô ấy có đôi mắt màu xanh lam, là người nước ngoài sao? Anh tự hỏi. Bát Vĩ bây giờ mới thấy cả cơ thể mình đau nhức vô cùng. Nhìn quanh một lượt thì mới biết bản thân đang nằm viện và trên cơ thể bị thương không sót chỗ nào.