Tại biệt phủ Trần Cao.
Minh Trang đang nằm ung dung lướt điện thoại một mình trong chính căn phòng tân hôn mà Khánh Đan từng ở. Huy Vũ sau bữa tối đã nói là đi gặp gỡ bạn bè nên chỉ có mình cô ta ở nhà.
Bất ngờ cô ta nhận được tin nhắn. Gương mặt ban đầu là ngạc nhiên, sau lại mỉm cười gian xảo. Cô ta nhắn gì đó trả lời lại rồi tiến đến trước gương sửa soạn lại bản thân, thậm chí còn thoa thêm son và xịt nước hoa.
Khu xông hơi và ngâm bồn giờ này không còn ai. Minh Trang di chuyển nhẹ nhàng trên những ngón chân tiến về phòng xông hơi đang đóng kín.
Hơi nóng từ đá khoáng, từ nước nóng kích thích sự ham muốn của đôi nam nữ khỏa thân. Minh Trang tay vịn xuống phiến gỗ dài, đưa phần hông hướng lên để Bát Vĩ thoải mái đưa “cậu em” của mình vào sâu hơn. Bát Vĩ nắm chặt hai bên hông, người hơi ngửa phía sau, tận hưởng cảm giác ấm áp siết chặt ở phía thân dưới.
Minh Trang từ lúc có thai thì Huy Vũ không còn động tới cô nữa. Anh biết cô không dễ để mang thai nên càng cẩn trọng giữ gìn cho cô. Hai người có ân ái thì cũng chỉ dùng miệng mà thôi. Với loại phụ nữ nhu cầu cao như Minh Trang việc chỉ thỏa mãn bằng môi lưỡi với cô ta là chưa đủ. Bởi vậy, dù cho bản thân đã nửa bước làm vợ Huy Vũ, cô ta vẫn không nhịn được cám dỗ, chỉ một tin nhắn rằng Bát Vĩ nhớ cô ta thì cô ta đã không chần chừ gì mà đến ngay.
Vì say và vì cảm xúc bất ổn đã biến Bát Vĩ thành một con thú hoang khát tình. Anh và Minh Trang liên tục đổi thư thế. Lúc này, hai kẻ khát tình ôm hôn vấn vít nhau dưới làn nước ấm. Minh Trang cong chân kẹp chặt thân dưới của Bát Vĩ. Anh vòng tay đỡ lấy đầu cô ta, hôn ngấu nghiến lên đôi môi căng mọng và chiếc lưỡi hư hỏng của cả cô ta. Minh Trang lâu ngày mới được chiều chuộng, quên luôn bản thân đang còn mang thai. Bát Vĩ quá sung sức, anh khiến cô ta lên đỉnh không biết bao nhiêu lần mà bản thân vẫn chưa xong việc.
Minh Trang không kìm nổi nữa trước những cú nã vừa mạnh mẽ vừa thô bạo của Bát Vĩ. Cô ta phải rên rỉ kêu:
- Anh ơi! Cẩn thận, cẩn thận con chúng ta.
Nhưng hình như Bát Vĩ không nghe thấy, ánh mắt anh vô hồn nhìn vào người đàn bà đang ngửa cổ hưởng thụ dưới thân mình. Một tay anh siết hông, một tay nắm cổ cô ta, thân dưới càng lúc càng thô bạo. Hai hàng nước mắt anh trào ra, cả cơ thể run lên như vừa đón một cơn giận giữ. Anh thấy bản thân ghê tởm, anh thấy người đàn bà của mình cũng quá ghê tởm. Trong một tích tắc, anh muốn cả hai cùng ch.ết. Nhưng họ không c.hết, chỉ ôm lấy nhau như hai cái x.á.c ngâm dưới làn nước.
Ở một quán bar. Càng về đêm khánh càng đông khách hơn. Tách biệt với không khí náo nhiệt ấy, ở một góc quán có một chàng trai ngồi trầm tư với ly rượu mạnh. Huy Vũ gục mặt xuống bàn, đầu óc anh nhức nhối vô cùng. Không phải vì tiếng nhạc xập xình, không phải vì men rượu quá cay mà vì một sự việc anh vừa biết được.
Huy Vũ từ lâu đã không còn liên lạc với Song Luân. Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Khánh Đan xuất hiện chỉ có một mình ở trung tâm thương mại đã khiến cho anh cảm thấy lo lắng vô cùng. Đúng như anh nghĩ, Song Luân và Khánh Đan không ở với nhau. Khánh Đan cũng không sống tốt như Bát Vĩ đã nói với anh.
Anh đã thấy cô hôm nay, trước khi đến với quán bar nà. Anh thấy cô lầm lũi một mình ở cửa hàng hoa. Anh thấy gương mặt suy tư khi cô nhìn vào những cánh hoa trưng bày trước cửa hàng. Dáng vẻ gầy gò, lam lũ cùng chiếc bụng bầu của cô khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh rất thắc mắc vì sao Khánh Đan không về với Song Luân, tại sao cô lại chấp nhận sống một mình, sống cuộc đời khó khăn mà không có sự xuất hiện của cha đứa bé. Chẳng lẽ còn có người đàn ông khác bên đời cô? Chẳng lẽ nào cha đứa trẻ là anh?
Anh cứ tự hỏi mình, tự dày vò mình mãi như vậy, ngâm tâm trạng trong hàng đống rượu mạnh nhưng vẫn không thể nào vơi đi cảm giác có lỗi dành cho Đan. Nhưng anh và cô bây giờ đã là người dưng, anh chẳng có cớ gì mà quan tâm cô cả. Hơn nữa vợ sắp cưới của anh lại còn đang mang thai. Nếu cô ấy biết anh còn vấn vương vợ cũ, chắc chắn sẽ làm loạn cả lên. Để yên ổn gia đình, anh không thể nhúng tay vào chuyện của Khánh Đan được.
Thấy cô bất hạnh mà bản thân lại không thể giúp gì, đó là điều khiến cho anh đau khổ.
***
Minh Trang bước ra từ phòng tắm với gương mặt khó coi. Tay cô ta đang run lên, chẳng biết là vì sợ hay vì tức giận. Khi nhìn thấy phòng ngủ vắng vẻ, Huy Vũ đã đi qua đêm ở bên ngoài không về khiến cho cô ta thêm tức giận. Hôm qua gặp lại Khánh Đan, cô ta thấy anh còn thương Khánh Đan nhiều lắm. Cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa biết được cha của đứa bé kia là ai nên vô cùng sốt ruột. Nếu như Khánh Đan thật sự mang thai con của Huy Vũ thì việc cô ta trở thành thiếu phu nhân lại khó hơn một bước rồi.
Minh Trang không thèm gọi cho Huy Vũ, cô ta thay đồ rồi một mình rời khỏi Trần Cao, thậm chí còn không dùng xe nhà mà bắt taxi.
Tầm giữa trưa, cô ta bước ra từ một bệnh viện tư. Nét mặt hơi nhợt nhạt nhưng ánh mắt thì vẫn vô cùng tinh ranh. Cô ta siết chặt tờ giấy a4 trên tay rồi nở một nụ cười lạnh.
***
Khánh Đan bắt taxi đến một nhà văn hóa theo lời hẹn của Minh Trang. Cô đứng nhìn tòa nhà văn hóa thiếu nhi vắng vẻ lại càng cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải vì một câu nói lấp lửng của cô ta thì cô cũng chẳng nhọc công đi đến đây làm gì.
Minh Trang đứng đợi cô ở trên chiếu nghỉ của cầu thang bên hông nhà văn hóa. Một chiếu nghỉ thoáng đãng nằm hướng về phía những tán phượng già xanh rì với những quả già treo lủng lẳng. Khánh Đan bước lên đối diện thì cô ta mới chịu xoay lưng nhìn. Vẻ mặt vênh váo và coi thường của cô ta vẫn như thế, làm Khánh Đan chán ghét vô cùng. Cô hỏi ngay:
- Cô mau nói đi. Đứa trẻ mà cô đang mang là con ai?
Minh Trang khoanh tay,trước ngực, nhếch môi cười:
- Cô vội thế để làm gì? Dù nó có là con ai đi chăng nữa thì anh Vũ cũng sẽ tin tưởng đó là con của anh ấy thôi. Đối với anh Vũ, mọi lời nói của tôi đều là sự thật, anh ấy sẽ không bao giờ nghi ngờ tôi cả. Dù cho tôi có ngủ và có con với người khác.
Sự trơ trẽn của Minh Trang làm Khánh Đan phát điên. Cô nghiến chặt răng, tay đã siết thành quyền, cố kìm nén cơn giận giữ. Khánh Đan nói:
- Cô điên rồi. Cô không sợ tôi sẽ nói ra những lời này cho anh Vũ biết sao?
Minh Trang bật cười:
- Cô cứ thử nói đi. Tôi thách cô đấy. Vũ chỉ là một tên công tử bột ngu ngốc, tôi nói gì sẽ tin nấy. Anh ta thà nhận một đứa con của thằng khác cũng sẽ chẳng nhận một đứa bé là máu mủ của mình làm con đâu.
Vừa nói cô ta vừa tiến sát đến Khánh Đan, ánh mắt long sòng sọc vô cùng độc ác. Cô ta nhìn xuống bụng Khánh Đan nói những lời mỉa mai khiến cô không thể chịu nổi nữa mà vung tay tát cô ta một cái thật mạnh:
- Mày điên rồi!
Minh Trang khá choáng trước cú tát trời giáng của Khánh Đan. Song cô ta ôm má và cười thách thức:
- Mày đánh tao! Thứ xấu xí bẩn thỉu như mày cũng dám đánh tao. Tao chính là muốn cho mày thấy vẻ đẹp bên ngoài có giá trị thế nào. Một đứa xấu xí như mày, cả đời phải cúi đầu, phải nâng niu chiều chuộng người khác để có được lòng thương. Còn tao, dù cho tao có cắm sừng trên đầu bọn đàn ông đi nữa thì chỉ cần đẹp thôi là tất cả mọi thứ đều được xí xóa. Sự ưu ái này, một con ranh xấu xí như mày không hiểu nổi đâu.
Dứt câu, cô ta tóm lấy tóc Khánh Đan mà giật. Khánh Đan cũng không vừa, nắm tóc cô ta giật lại. Hai người vật lộn xoay vòng nhau trên chiếu nghỉ. Nhưng rồi bất ngờ Minh Trang tuột khỏi tay Khánh Đan, cô ta ngã lăn xuống cầu thang, nằm trên một vũng máu và bất tỉnh nhân sự. Khánh Đan sợ hãi đến run người, chân cô không còn trụ vững mà ngồi bệt xuống nền. Máu từ trán và từ dưới váy của Minh Trang bắt đầu chảy ra. Khánh Đan đưa tay che miệng, điều chẳng lành mà cô nghĩ đến đang xảy ra.