Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 86: Cuộc sống em ổn không?




Lại nói đến Song Luân, mặc dù biết Khánh Đan đã ly hôn nhưng anh lại xấu hổ không dám đến gặp. Sau cái lần say xỉn ở Vũng Thơm anh không còn mặt mũi nào đến tìm cô nữa, vậy nên cũng không biết cô đã mang thai. Tiếp đó gia đình anh có dự án ở ngoại quốc nên anh đã xung phong nhận việc, suốt mấy tháng qua cũng không trở về nước.

Khánh Đan đang định tự mình xách nách mấy túi đồ lớn ra xe taxi thì bất ngờ có người đến giành xách phụ. Cô ngước mặt nhìn, người đàn ông cao lớn, đẹp đến phát sáng ấy chính là Huy Vũ. Khánh Đan giật mình thu tay về, điều đó gây nên một cảm giác ngượng ngùng cho người đàn ông đối diện. Huy Vũ nói:

- Để tôi đưa ra xe giùm cô.

- Không cần đâu. Tôi…

Nhưng anh không cần ý kiến của cô, những sải chân dài đã quay bước đi thẳng ra cửa. Khánh Đan không còn cách nào khác phải bước theo anh. Khi cô đã đi thật gần mình thì anh mới bước chậm lại, dường như là cố tình đi chậm để có thể nói thêm với cô vài câu.

Anh hỏi:

- Đứa bé ổn chứ?

- Vâng.

- Còn cô?

Khánh Đan chỉ im lặng. Cô chẳng thể nói là cô không ổn một chút nào. Cô lúc nào cũng nghĩ về anh. Trong sự buồn bã và tức giận là nỗi nhớ thương dai dẳng dành cho một người mình đã trót nặng tình, nhưng kẻ đó lại vô tâm chẳng biết.

Thấy cô không nói gì, anh lại không kìm lòng được mà nhìn cô. Đôi mắt cô vẫn vậy, chứa đựng sự buồn thương và cô độc tận cùng. Là ánh mắt thiếu đi sự ủi an và che chở mà anh đã từng nhìn thấy cô ở lần đầu tiên. Ánh mắt ấy làm tim anh thắt lại, Huy Vũ lúng túng hỏi:

- Song Luân không đến tìm cô sao?

Bao lâu nay vì chuyện của Trần Cao và mải lo lắng cho Minh Trang nên anh cũng không để tâm tới Khánh Đan. Anh có nhờ Bát Vĩ tìm hiểu tình hình của cô thì chỉ nhận được một câu là cô vẫn ổn, anh không cần phải để ý đến cô nữa. Thế nhưng hôm nay khi thấy cô xuất hiện một mình khiến cho anh cảm thấy nghi ngờ về những gì mà mình đã được biết.

Khánh Đan giành lại mấy túi đồ bỏ nó vào băng ghế sau của xe taxi rồi nói:

- Cuộc sống của tôi anh không cần phải quan tâm đâu. Chúng ta chẳng thân nhau đến mức có thể hỏi thăm nhau mà đúng không?

Cô nhìn vào mắt anh, chờ đợi một câu phủ định. Thế nhưng giữa hai người chỉ có sự ngượng ngùng và im lặng. Cô nén hơi thở dài rồi bước vào xe taxi.

***

Trời đã về khuya, chiếc xe đen bóng loáng dừng lại ở ngã tư đèn đỏ. Ở băng ghế sau, người đàn ông mặc suit đen, sơ mi trắng không cà vạt đang ngửa đầu dựa vào thành ghế. Thất xe dừng lại lâu khiến anh sốt ruột ngồi dậy quở trách anh tài xế:

- Sao dừng lâu thế còn chưa đi?

Anh tài xế mặt hơi căng thẳng đáp:

- Dạ đang giờ cao điểm, vẫn chưa hết đèn đỏ anh ạ.

Bát Vĩ đã khá say, vẻ mặt lừ đừ của anh đã tố cáo điều đó. Anh rất ít khi cho phép mình say nhưng dạo gần đây mỗi lần anh uống lại muốn uống nhiều, bản thân dường như dần mất kiểm soát. Từ cửa sổ phía trước của ô tô, anh lờ mờ trông thấy một chiếc xe tải nhỏ đang đậu trên lề đường, hai thanh niên cùng một phụ nữ mặc chiếc tạp dề màu xám đang cùng nhau chuyển những bó hoa xuống khỏi thùng xe.

Ánh mắt lờ đờ của anh đột nhiên sáng rõ, con tim anh đã khiến cho anh tỉnh táo ngay giây phút đó.

***

Chiếc xe tải rời đi ngay sau khi giao hoa cho Khánh Đan xong. Vì sắp đến giờ cấm đường hạn chế xe tải nên mấy anh không thể khiêng hết hoa vào trong tiệm cho cô được. Cô cũng không muốn làm lỡ việc của người khác nên vui vẻ chào họ:

- Dạ không sao. Các anh cứ đi đi ạ. Tôi có thể tự đem vào được.

Người đi rồi, Khánh Đan lúc này mới thu lại vẻ mặt vui vẻ. Cô ngán ngẩm nhìn đống hoa chất trên vỉa hè. Một mình cô phải khênh vào và sắp xếp hết đống này chắc phải tới sáng mất. Nhưng cô không làm thì ai làm cho đây. Khánh Đan xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu công việc thì có một người đàn ông đã cướp lấy bó hoa trước cô. Khánh Đan giật mình nhìn sang, là Bát Vĩ. Tiếp theo đó, anh tài xế đã tấp xe vào lề gọn gàng rồi chạy vội lại hỗ trợ:

- Chào cô! Để tôi giúp cô một tay.

Khánh Đan bất ngờ đến ngẩn ngơ. Cô chằm chằm nhìn Bát Vĩ đang ôm bó hoa hồng trắng trên tay:

- Sao anh lại ở đây?

Bát Vĩ mặt lạnh đáp không cảm xúc:

- Tình cờ đi ngang qua. Vào trong đi, để chúng tôi làm cho.

Khánh Đan rất muốn từ chối nhưng hai người đàn ông này nhanh còn hơn cả cỗ máy, liên tục đi ra đi vào, chăm chỉ còn hơn nhân viên chuyên nghiệp. Ban nãy Khánh Đan ngửi thấy mùi rượu nồng khi đứng gần Bát Vĩ, anh ta say nên mới tốt với cô như vậy sao?

Không từ chối được thì cũng phải cảm ơn người ta, dù cho cô chẳng thích cái người giúp gì cho cam. Cô rót cho hai người hai cốc nước mát sau khi tất cả hoa đã được đặt gọn một góc trong cửa hàng. Anh tài xế vẫn giữ nét cười vui vẻ, chỉ có Bát Vĩ là mặt vẫn như cái chày đâm tiêu. Anh tài xế có lẽ đoán được tâm tư chủ nhân nên uống nước xong liền đi ra xe đợi. Khánh Đan lúc này vẫn còn bối rối và lo lắng khi đối diện với Bát Vĩ. Vẻ ngoài lịch lãm của anh đã bị phá hỏng bởi chiếc áo sơ mi lấm lem bụi đất, cánh tay áo bị xắn lên lộn xộn và nham nhở.

Cô đang chẳng biết đuổi khách thế nào thì khách đã lên tiếng hỏi:

- Cô vẫn ổn chứ?

Câu hỏi này làm cô sững mất một giây. Thấy cô nhìn mình ngẩn ra, anh lại hỏi tiếp:

- Còn cha đứa bé thì sao? Tại sao cô không tìm anh ta?

Lần này thì cô bật cười thành tiếng. Bát Vĩ không lường được biểu cảm này, anh chẳng hiểu vì sao cô lại thấy buồn cười. Nhưng rồi cô cũng bình tĩnh lại nhìn anh và đáp:

- Đúng là anh em. Hai người nói chuyện thật giống nhau.

Bát Vĩ ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:

- Hai anh em? Huy Vũ đã đến gặp cô à?

Trong câu hỏi của anh chứa cả sự tò mò lẫn lo lắng. Khánh Đan nhún vai thắc mắc:

- Tại sao anh phải tò mò chuyện đó?

Bát Vĩ không trả lời được. Anh không thể trả lời rằng anh lo cho cô nên mới hỏi được. Khánh Đan lấy lại ly nước trên tay Bát Vĩ rồi quay lưng bước về quầy trưng bày hoa:

- Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ. Cũng không còn sớm nữa, anh đi đi. Tôi còn nhiều việc phải làm.

Nói xong thì cô bắt đầu phân loại hoa và cắm nó vào xô chứa. Bát Vĩ nhận ra bản thân đã trở thành người thừa nên chỉ đành chào một câu rồi lặng lẽ rời đi. Bát Vĩ ngồi trong xe một lúc lâu, yên lặng dõi theo dáng người mảnh dẻ với chiếc bụng nhỏ hơi nhô phía sau chiếc tạp dề màu xám. Cô đã từng là một thiếu phu nhân không phải động chân tay, sớm tối có người cơm bưng nước rót. Vậy mà giờ đây phải sống đơn thân ở một thành phố xa lạ, dù đang mang bầu cũng phải làm việc bưng bê nặng nhọc mỗi ngày. Thà không gặp gỡ thì không đau lòng. Nhìn thấy cô, sự ân hận của anh lại trỗi dậy.

Khánh Đan cố gắng tìm quên bằng cách làm việc nhưng cuối cùng cô cũng không thể gắng gượng nổi. Cô suy sụp ngồi thụp xuống sàn nhà, tay ôm bó hồng trắng vào ngực mà khóc. Ai cũng hỏi về cha đứa trẻ, nhưng cô lại không tài nào chứng minh được cha đứa trẻ là ai. Cô đã hủy hoại tình yêu của anh và Minh Trang một lần rồi, cô không muốn vì đứa trẻ này mà hủy hoại hạnh phúc của anh một lần nữa. Bởi vậy cô chọn im lặng, chọn giữ bí mật mãi mãi về cha đứa bé.